Ráng nhớ lại thì nhớ ra nữ chính nguyên tác là con gái của đối tác của Khương Phong Dũng, một người con gái hiền lành thục nữ, giỏi cầm kì thi hoạ nhưng lại yêu nam chính ngay từ lần gặp đầu tiên.
Sau này lại vì nữ phụ mà trở thành một cô gái mu mô xảo quyệt, nữ phụ cũng vì cứu nữ chính mà cuối truyện lại chết. Ngọc Uyển Quân cô đến đây là để thay đổi cốt truyện hay là giúp họ một tay để đến với nhau dễ dàng hơn? Thật sự rối não mà!
Không được, nếu như ông trời đã cho mình một cuộc sống mới thì nhất định phải nắm bắt, ai đánh mình thì mình đánh lại, dù sao thì Khương Phong Dũng bây giờ cũng đã là chồng cô.
Nếu sau này anh ta thật sự yêu nữ chính thì mình sẽ tự động rời đi, vẫn tốt hơn cái tên chồng cũ kia, một chút quan tâm cô cũng không có. Ba mẹ chồng ở đây cũng yêu thương cô không kém gì ba mẹ ruột.
Khương Phong Dũng mở cửa vào phòng, tiếng động mạnh đã kéo cô quay lại hiện thực, nhìn người đi phía sau anh mà bất ngờ. Đây chẳng phải là nữ chính nguyên tác - Lộ Dao, chẳng phải đến khi anh đi công tác nước ngoài mới gặp được cô ấy sao, bây giờ lại xuất hiện ở đây, cốt truyện có vấn đề?
Tiếng nói ngọt ngào của Lộ Dao cất lên, làm cô cảm thấy như chuẩn bị mất đi thứ gì đó hay là do nữ phụ không đành lòng?
_ Khương tổng, lần hợp tác này anh còn có gì để bàn nữa hay không?
_ Không có, cô có thể về rồi!
_ Khương tổng không định mời tôi một ly nước sao?
Khương Phong Dũng suy nghĩ một lát rồi nhìn lên, ánh mắt anh chạm vào mắt cô, hai người nhìn nhau như lâu ngày cách xa. Anh lên tiếng hỏi cô:
_ Em không khỏe sao, có cần về nhà nghỉ ngơi không?
_ À, không... không cần, em không sao!
_ Đây là ai vậy Khương tổng?
Lộ Dao nhìn theo ánh mắt của anh thì bắt gặp cô đang ngồi ở sofa, lúc vừa vào cô ta đã không chú ý đến cô.
_ Là vợ sắp cưới, cô về đi, tôi còn có việc bận.
Lộ Dao không quan tâm đến lời nói của anh, đi đến ngồi cạnh cô mỉm cười nói:
_ Cô tên là gì, chúng ta làm quen được không?
_ Tôi tên là Ngọc Uyển Quân, tôi không thích kết thêm bạn.
Câu nói này của cô là muốn vạch rõ ranh giới, sau này cũng không hẳn là không đấu đá lẫn nhau. Ngọc Uyển Quân không nói chuyện tiếp, đứng lên đi đến bàn làm việc của anh nói nhỏ:
_ Phong, em muốn về!
_ Phong? Từ bao giờ em lại thân mật như vậy?
_ Anh không muốn em gọi như vậy sao, vậy em không gọi nữa!
Lộ Dao nhìn hai con người đang đánh yêu mắng yêu kia mà đen mặt, cô ta cũng đâu có vô hình, cũng đâu muốn ăn cẩu lương. Lộ Dao tức giận đứng lên đi mất, cũng không thèm nói thêm câu nào!
_ Muốn đuổi khách?
_ Nào có, do không có cảm tình nên không muốn nói chuyện.
_ Muốn về? Tôi đưa em về.
_ Không cần, tôi tự bắt taxi về.
Ngọc Uyển Quân thay đổi khuôn mặt rồi quay người đi, Khương Phong Dũng nhìn theo mà chẳng hiểu cô là có ý gì! Lúc nắng lúc mưa nhưng anh lại cảm thấy cô thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Không nghĩ ngợi thêm anh cầm theo áo khoác chạy theo cô, xuống đến sảnh đã thấy cô ra đến cửa, anh chạy nhanh theo, hơi gấp rút hỏi cô:
_ Quân Nhi, tôi đưa em về?
_ Sao anh không ở lại làm đi, tôi tự bắt xe về được.
_ Nhưng....
_ Tôi lớn rồi, không có chuyện gì đâu!
Ngọc Uyển Quân hiểu chuyện, anh chẳng nói thêm gì nên cô quay người rời đi. Lên chiếc taxi rồi về Khương gia, cô bây giờ hiểu chuyện hơn trước, không bám đuôi anh như trước.
Khương Phong Dũng quay lại phòng làm việc, Lộ Dao vẫn chưa về, cô ta đi vào giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên:
_ Khương tổng không đưa vợ sắp cưới về sao?
_ Sao cô vẫn chưa về, ở đây không còn chuyện hợp tác nữa đâu!
_ Cô vợ kia là người ba mẹ anh chọn sao? Thấy hai người không thân thiết cho lắm, không thích cô ấy sao?
Khương Phong Dũng nhìn vào tài liệu với ánh mắt đầy suy nghĩ, chẳng hiểu sao khi Lộ Dao hỏi câu này thì anh lại có cảm giác như rất quen thuộc, chỉ là không có đáp án chính xác cho câu hỏi này.
Ánh mắt rất nhanh đã thay đổi, lạnh lùng nhìn Lộ Dao nói:
_ Chuyện nhà tôi từ khi nào đến lượt cô quan tâm vậy? Cô là muốn tự mình về hay là tôi gọi bảo vệ?
_ Khương tổng thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà, một cô gái chân yếu tay mềm như tôi mà anh cũng nỡ lòng ra tay là sao?
Lộ Dao không những không sợ mà còn tỏ ra như đây chẳng là gì để khiến cô ta sợ. Ánh mắt thầm thương của cô ta không giấu được mà hướng về phía anh, Khương Phong Dũng cũng không ngu ngốc gì mà không hiểu ý tứ trong câu nói và ánh mắt thâm thúy kia.
_ Lộ tiểu thư, cô là đang muốn đẩy Lộ thị xuống vực thẳm đó! Tôi mà hủy bỏ hợp đồng thì cô nghĩ xem Lộ thị sẽ điêu đứng như thế nào?
_ Khương Phong Dũng, anh dám uy hiếp tôi? Không phải cũng vì thích anh nên tôi mới tỏ ra lẳng lơ như vậy sao? Anh thật sự ngu ngốc mà, để tôi xem, tôi đeo bám anh như vậy thì anh có động lòng hay không!
Lộ Dao tức giận bỏ đi, Khương Phong Dũng không nhìn theo mà ngã lưng ra sau suy nghĩ, Lộ Dao và anh chỉ vừa gặp nhau nhưng lại bảo là thích anh thì thật là có hơi vô lí.
Còn cô vợ sắp cưới kia của anh, từ khi bị tai nạn giao thông tỉnh lại thì như một người khác, tính cách lại nắng mưa thất thường. Chẳng hiểu nổi tại sao lại không thèm ở cạnh anh nữa mà rời đi như chẳng có chuyện gì!
Trước kia thì nữ phụ nguyên tác luôn bám lấy anh khiến anh luôn cảm thấy phiền phức. Nhưng hai ngày nay lại như hai người xa lạ vừa quen nhau, nói chuyện với anh cũng ít đi, đến nụ cười cũng rất hiếm khi gặp.
Suy nghĩ rất lâu nhưng cũng chẳng hiểu thêm được điều gì, anh chỉ còn cách vùi đầu vào làm việc để quên đi mọi chuyện.