Tra ra được người kí hợp đồng là Bạch Anh, tiểu thư của Bạch gia. Lộ Dao nhanh chóng hẹn cô ấy ra để nói chuyện, chưa gì đã nhắc đến chuyện hợp đồng với Thiên Long.
_ Lộ tiểu thư, cô hẹn tôi là có chuyện gì?
_ Tôi muốn hỏi chút chuyện, Bạch tiểu thư là đang kí hợp đồng với Thiên Long sao?
_ Phải, thì sao?
Lộ Dao nhàn nhã uống nước rồi mỉm cười trả lời:
_ Thiên Long không có năng lực, để hợp đồng của cô lâu như vậy chưa xử lý, cô không thấy rất vô lý hay sao?
_ Chẳng phải Thiên Long chưa có giám đốc mới sao? Hợp đồng bị trì hoãn cũng là chuyện bình thường.
_ Giám đốc mới đã có cả tuần nay rồi, lại còn là vợ sắp cưới của Khương tổng.
Bạch Anh nghe thấy vậy không những không tức giận mà còn bình tĩnh hơn, trả lời:
_ Vậy thì tôi phải xem xem hợp đồng của Bạch Anh tôi, khi nào mới xử lý.
_ Cô định đến đó sao?
_ Không liên quan đến cô.
Bạch Anh rời đi, Lộ Dao thấy cô ấy không hề tức giận liền cảm thấy như mình đi sai nước cờ, đứng lên đi theo sau Bạch Anh.
Bạch Anh lái xe đến Thiên Long, mọi người ở đây đều biết cô ấy, cúi người chào, Sở Y đi đến hỏi:
_ Bạch tiểu thư, cô đến tìm giám đốc sao?
_ Phải, tôi tìm Quân Nhi.
_ Giám đốc ở trên phòng, cô cứ tự nhiên.
Bạch Anh đi lên lầu, gõ nhẹ cửa rồi đi vào. Ngọc Uyển Quân cứ tưởng là Tiểu Mộng hoặc Sở Y đưa tài liệu nên không ngẩn đầu mà trực tiếp nói:
_ Cứ để trên bàn là được.
Bạch Anh nhìn biểu hiện chăm chú của Ngọc Uyển Quân liền mỉm cười ngồi xuống sofa, cũng không muốn lên tiếng ngay.
Lúc sau, Tiểu Mộng bưng hai ly nước vào, thấy vậy Ngọc Uyển Quân mới lên tiếng:
_ Còn chuyện gì sao?
_ Giám đốc, Bạch tiểu thư tìm chị, tôi bưng nước cho hai người.
Lúc này, Ngọc Uyển Quân mới quan sát đến người vẫn im lặng ngồi ở sofa, nụ cười của cô ấy làm cô nhớ đến:
_ "Đây là bạn thân của nữ phụ nguyên tác, bên ngoài hiền lành bên trong xảo quyệt. Phải nói là luôn bên cạnh nữ phụ dù có chuyện gì xảy ra! Hôm nay đến đây có lẽ là vì chuyện tài liệu từ tay Lộ Dao."
Ngọc Uyển Quân đứng lên đi đến ngồi cạnh Bạch Anh, mỉm cười nói:
_ Ngọn gió nào thổi Bạch tiểu thư đến với Thiên Long vậy? Ngọn gió này phải rất là lớn nha!
_ Tất nhiên, ngọn gió lớn mới thổi được mình. Lúc nãy mình gặp Lộ Dao, sao cô ta giữ được tài liệu hợp đồng của mình vậy?
Ngọc Uyển Quân cầm ly nước đưa cho Bạch Anh, rồi trả lời:
_ Vì mình đuổi việc Tịnh Châu, lại sơ hở để cô ta trộm được. Nhưng cậu yên tâm, tài liệu đó mình chưa xử lý qua, có rất nhiều sai sót.
_ Hèn gì thấy cậu lại bình tĩnh như vậy! Mà Quân Nhi, trước kia đâu thấy cậu chí thú làm ăn như vậy, có phải gặp chuyện gì hay không?
_ Sao cậu với Khương Phong Dũng như nhau vậy, đều hỏi mình như thế! Chắc do vừa bị tai nạn nên động phải dây thần kinh nào đó á mà!
Bạch Anh nghe vậy liền cười vui vẻ, cả hai cùng tám chuyện đến giờ trưa, liền rủ nhau cùng đi ăn. Khương Phong Dũng lại bị cô cho ra rìa thêm một hôm nữa!
Lộ Dao ngồi trong xe quan sát từ khi Bạch Anh đi vào Thiên Long cho đến khi ra, nhưng lại thấy hai người họ thân thiết như vậy, thắc mắc đến tức giận, theo sau xe của hai người đến nhà hàng.
Cả hai vào phòng riêng, Lộ Dao không thể vào nên đành ăn bên ngoài. Ngọc Uyển Quân và Bạch Anh gọi món xong cô nói:
_ Mình định cho nhân viên nghỉ vài ngày, một là muốn cho họ nghỉ ngơi vui vẻ với gia đình vài ngày. Hai là muốn cho Lộ Dao kia tưởng mình bị cậu bức ép đến phá sản.
_ Quân Nhi, cậu lại suy nghĩ được như vậy, quả thật là thông minh nha!
_ Mình nói rồi, sau khi bị bạn thân kia gây chuyện xong bỏ ra nước ngoài, mình liền thông minh hơn hẳn.
Cả hai cùng phá lên cười, ăn uống no say thì Bạch Anh đưa cô về Thiên Long. Lên phòng viết thông báo cho nhân viên nghỉ vài ngày, vừa mở cửa đã thấy Khương Phong Dũng ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc.
Ngọc Uyển Quân đi đến đặt túi lên bàn, nhìn anh nói khi thấy anh không có ý định lên tiếng:
_ Anh không về Khương thị làm việc đi, ở đây làm gì?
_ Không hoan nghênh?
_ Nào dám, nhưng anh đến đây là có chuyện gì?
_ Không có gì, chỉ muốn hỏi em đi ăn trưa cùng ai?
Ngọc Uyển Quân nhíu mày, anh vừa bảo là không có chuyện gì liền quay sang hỏi cô đi cùng ai, anh vô lí quá vậy?
_ Tôi đi cùng Tiểu Bạch. Cậu ấy đến đây từ sớm, nên là đi ăn cùng cậu ấy.
_ Không sợ cô ấy như cô bạn kia của em sao? Đâm sau lưng, em cũng đâu biết!
_ Tôi tin tưởng Tiểu Bạch, cô ấy không phải loại người chơi xấu sau lưng như vậy, bởi vì tôi....
_ "Không thể nói vì mình đã đọc truyện rồi nên mới biết được!" - Ngọc Uyển Quân suy nghĩ.
_ Vì tôi có lòng tin với Tiểu Bạch.
_ Nhìn biểu cảm của em thì tôi biết rồi, dù sao thì sau này Bạch Anh và Hoàng Minh cũng có duyên ở cạnh nhau.
Khương Phong Dũng nói xong thì rời đi, lúc này cô mới nhớ ra là Bạch Anh chính là oan gia của Hoàng Minh. Hai người có hôn ước, chỉ vì hai gia đình là theo lối hiện đại nên muốn cả hai tự tìm hiểu nhau.
Không nói cho cả hai biết cũng là muốn cho thời gian trả lời, xem xem hai người có duyên hay không! Oan gia ngõ hẹp lại về chung một nhà.