Hoàng Minh lên tiếng trước, không khí cũng thay đổi hẳn, vẻ mặt thì tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra!
_ Tiểu Bạch, nếu như vừa rồi anh là người ở trong căn phòng đó thì sao?
Bạch Anh im lặng chưa muốn trả lời. Cố gắng lấy lại vẻ mặt tự nhiên bình thản như vừa rồi! Quay sang nắm nhẹ tay áo Hoàng Minh, vẻ mặt ngây thơ trả lời:
_ Nếu vậy thì phải xem anh có vẻ mặt như thế nào! Anh giải thích ra sao? Nhưng nữ nhân viên kia cũng không hề có ý xấu, nên là chuyện đó không hề xảy ra.
_ Nhưng em làm vậy thì lỡ như có chuyện xảy ra thật thì sao?
_ Thì xem như anh không có duyên với em. Chuyện ông trời sắp đặt, chúng ta cũng đâu thể thay đổi!
Hoàng Minh bật cười, cả hai không nói thêm câu gì nữa! Cứ thế trên con đường vắng vẻ, hai người im lặng suốt quãng đường.
....
Khương Phong Dũng cùng Ngọc Uyển Quân về Khương gia, ba mẹ hai bên cũng có đến dự tiệc nhưng chủ yếu là chúc mừng xong rồi về ngay!
Ba mẹ Khương cũng đã nghỉ ngơi sớm, Khương gia cũng đã chìm vào bóng tối, im lặng như tờ. Hai vợ chồng vẫn ung dung như thế giới chỉ có hai người họ.
Không gian u tối khiến người khác phải khiếp sợ, Ngọc Uyển Quân thì lại có tính sợ bóng tối, cứ thế dán chặt vào người Khương Phong Dũng.
Anh cũng không phải vô tâm gì mà bỏ mặt cô, khom người bế bổng cô lên, hướng phòng ngủ đi đến! Cô nhìn gương mặt anh, tuy không thấy gì ngoài màu đen nhưng cô cảm nhận được vẻ mặt dịu dàng của anh.
Lên đến phòng, anh thả nhẹ cô xuống, đi đến lấy đồ đi vào phòng tắm. Lát sau anh đi ra, nhìn cô đang ngồi trên giường, giọng nhỏ nhẹ bảo:
_ Vào tắm đi, anh vừa xả nước cho em. Lại đây anh kéo khóa áo.
Ngọc Uyển Quân từ từ đi lại, ánh mắt đề phòng kẻ săn mồi đang nhìn mình. Khương Phong Dũng nhíu mày nhìn cô, nửa đùa nửa thật lên tiếng bảo:
_ Em sợ gì chứ? Đợi em tắm xong, anh làm gì mà chả được?
_ Nhưng hôm nay không được! Em vừa đến kì kinh.
Nụ cười trên môi Khương Phong Dũng cứ vậy mà tắt, vẻ mặt đen lại như vừa bị ai đó đụng đến giới hạn. Anh chỉ nhẹ nhàng kéo khóa kéo cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
Ngọc Uyển Quân chẳng hiểu anh là đi đâu, bây giờ cũng đã khuya vậy rồi, ra ngoài có việc sao? Đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm khiến cô thoải mái hơn hẳn.
Nửa tiếng sau, Ngọc Uyển Quân đi ra thì thấy anh đã tắm rồi, trên bàn còn có một ly nước bốc hơi nghi ngút. Cô đi đến ngồi cạnh anh, cảm nhận được người bên cạnh, anh cầm ly nước đưa cho cô, hỏi thăm:
_ Quân Nhi, em có đau bụng không? Có khó chịu hay không? Sáng mai anh cho người mua thuốc giảm đau cho em.
_ Anh vừa đi đâu vậy?
Nửa tiếng trước. Anh vừa ra khỏi phòng đã đi đến phòng bên cạnh tắm rửa, thay ra bộ đồ thoải mái. Sau đó đi đến phòng của ba mẹ Khương, gõ cửa một cái rồi mở đi vào!
Mẹ Khương nghe tiếng gõ cửa đã ngồi dậy nhìn ra, thấy thân ảnh to lớn của anh thì nhẹ nhàng hỏi:
_ Dũng, con có chuyện gì sao?
_ Mẹ, vợ con đến kì kinh nguyệt, con phải làm sao đây?
Ba mẹ Khương nhìn nhau rồi mỉm cười, bà bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Khương Phong Dũng thắc mắc nhìn ba mình, ông chỉ nói:
_ Cứ đi theo mẹ con, bà ấy sẽ dạy con.
Khương Phong Dũng nghe lời liền đi nhanh theo sau. Theo mẹ xuống đến bếp, chỉ thấy bà lấy ra một hộp trà thảo mộc, đưa đến cho anh. Bà nhìn anh dặn dò, dù sao thì đây cũng là lần đầu quan tâm người con gái, dặn dò kĩ một chút cũng khiến cho họ hạnh phúc.
_ Đây là trà thảo mộc, giúp giảm đau bụng trong kì kinh. Mỗi ngày cứ uống một ly là được! Còn ăn uống thì ăn nhiều rau xanh hoặc ăn các loại đậu, giúp tốt cho máu và kì kinh của con gái. Lần đầu con quan tâm đến chuyện này, cũng nên chú ý một chút!
_ Con biết rồi! Mẹ lên ngủ tiếp đi!
_ Ừm. Pha với nước ấm nha!
Bà Khương lên phòng, Khương Phong Dũng cũng làm theo lời nói vừa rồi của mẹ mình.
Quay về hiện tại. Ngọc Uyển Quân cầm ly trà trong tay, vừa thổi vừa uống. Uống được một ít rồi đặt lại xuống bàn, quay lại nhìn anh nói:
_ Phong, cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã yêu em, đã thương em và yêu chiều em như vậy! Cảm ơn anh vì đã cho em thấy được cuộc sống này nhiều màu sắc hơn. Cảm ơn anh vì đã để em hiểu được tình yêu vĩnh cửu và trường tồn là như thế nào! Đặc biệt là cảm ơn anh đã xuất hiện lúc em cần anh nhất, đặc biệt là cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc em nhiều như vậy!
Khương Phong Dũng kéo cô ôm vào lòng, quá khứ kia của cô, anh không thể xuất hiện nhưng tương lai của cô, anh sẽ luôn có mặt.
Những người khác không trân trọng cô thì để anh làm điều đó! Những người đã vứt bỏ cô thì anh sẽ là người bao bọc và chở che cho cô. Những người khác không xem cô là phụ nữ để yêu thương thì anh sẽ làm tất cả những gì mà họ không làm được!
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn, ánh mắt dịu dàng chất chứa biết bao là yêu thương nhưng lại chỉ dành riêng cho người con gái trong lòng anh.
_ Ngốc thật! Nếu như em không đến đây thì không phải anh đã nuôi vợ người ta rồi sao? Nếu như không có em thì có lẽ đã xuất hiện cuộc đại chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu sao?
_ Đúng ha! Vậy tính ra em là vị cứu tinh của anh rồi còn gì!
Khương Phong Dũng bật cười, nhìn vẻ ngây thơ của cô mà anh cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Có lẽ cả đời này anh sẽ không thể dứt ra được người con gái khiến anh vừa yêu vừa chiều thế này!