• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Uyển Quân quay về phòng, ngồi bệch xuống sàn nhà, nhìn ra cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó! Cảm xúc bây giờ vô cùng lẫn lộn, cũng không biết nói sự thật với anh như thế nào!

Khương Phong Dũng ngồi im bất động ở ghế, bóng lưng của cô đã khuất dạng từ bao giờ! Hơi ấm trong vòng tay vẫn còn đó, anh không ép cô phải nói cho mình biết, chỉ là, tính tò mò hay giết chết một con người!

Ngọc Uyển Quân ngồi đó suy nghĩ rất lâu, vẻ mặt thẩn thờ vẫn dán mắt vào màn đêm u tối. Chẳng hiểu vì điều gì mà cô đứng lên, hướng thư phòng đi đến.

Đưa tay mở nhẹ cửa ra, người bên trong cũng muốn đi ra, hai người nhìn nhau đến ngượng. Khương Phong Dũng không nghĩ là cô sẽ đến đây, đưa tay kéo cô vào trong.

Cả hai ngồi cạnh nhau trên sofa, chẳng ai nói với nhau câu gì! Ngọc Uyển Quân hít thở sâu, lấy hết can đảm nói ra tất cả, vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh.

_ Phong, câu hỏi vừa rồi là anh đúng. Em không thuộc về thế giới này, Ngọc Uyển Quân và em là cùng tên, tính cách khác nhau. Em ở thế giới hiện thực, cô ấy ở thế giới truyện tranh.


_ Em bị tiểu tam sát hại, lại vô tình bị đưa đến đây, em không nói ra vì sợ anh sẽ không tin. Ngọc Uyển Quân của cơ thể này đã mất sau vụ tai nạn giao thông.

_ Khi vừa tỉnh lại, em muốn hủy hôn là vì chuyện này. Nhưng tiếp xúc lâu ngày với anh, lại được anh dịu dàng chăm sóc, cưng chiều em, thì em không thể buông tay anh được!

_ Em yêu anh, nhưng nếu như em có thể trở lại thế giới của chính mình, thì anh cứ xem như đây chỉ là một giấc mơ.

Ngọc Uyển Quân quan sát anh từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, một chút thay đổi biểu cảm cũng không có. Cô nghĩ mình đã lựa chọn sai thời điểm rồi, không hiểu vì sao nước mắt bắt đầu rơi.

Ngọc Uyển Quân cúi đầu không nhìn anh nữa, tiếng thút thít ngày càng lớn, Khương Phong Dũng cũng chú ý đến, anh quay người ôm cô vào lòng.

Anh không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ biết ôm lấy cô như vậy, Ngọc Uyển Quân ôm chặt lấy eo anh, như sợ vừa buông ra thì anh đã đi mất.

Rất lâu sau tiếng khóc mới ngưng lại, Khương Phong Dũng cũng đã bình tĩnh đôi chút! Lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt cô, anh nói:

_ Quân Nhi, nếu như em đã được sống thêm một lần nữa, thì nên trân trọng cuộc sống mới này! Anh là yêu em, yêu con người của em, Ngọc Uyển Quân kia cũng đã chết, số cô ấy đã tận, cũng không thể thay đổi được gì!

Khương Phong Dũng ngưng lại nhìn cô, một lúc sau lại nói tiếp:

_ Anh không nghĩ mình là yêu Ngọc Uyển Quân của trước kia!

Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của cô, ngước nhìn người đàn ông vừa nói ra câu nói đó! Ngọc Uyển Quân tròn mắt nhìn anh, một chút cũng không muốn nói gì!

Ngọc Uyển Quân lấy lại bình tĩnh, nói thêm vào:

_ Lộ Dao là vai nữ chính, anh là nam chính, em là nữ phụ phản diện. Cuối truyện thì em chết vì cứu Lộ Dao. Còn chuyện anh muốn điều tra cô ta thì anh nên điều tra từ người đàn ông tên là Phú Nhuận.

_ Phú Nhuận?

_ Phải, người yêu cũ của cô ta, em nghĩ hắn ta là người trong đoạn clip kia!

Vừa nhắc đến chuyện này thôi đã khiến cho mặt ửng đỏ, không muốn tiếp tục chủ đề này, cô vội hỏi anh chuyện khác!

_ Phong, anh không hỏi em chuyện gì sao?

_ Tại sao? Thế giới đảo lộn, hoán đổi thân xác, anh cũng không phải là chưa từng nghe đến, chỉ là lại xuất hiện trên người anh yêu!

Ngọc Uyển Quân nhìn anh, thật sự người đàn ông này khiến cô phải yêu đến không lối ra. Vươn người đến, nhắm mắt hôn nhẹ lên môi anh, vừa muốn thu người lại, đã bị anh một tay ôm lấy, giữ chặt trong lòng ngực, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.

Bây giờ cũng đã hơn hai giờ sáng, vậy mà anh lại không kiềm lòng được muốn nuốt chửng con thỏ nhỏ trong lòng.

Bế cô lên, hướng phòng ngủ mà đến, Ngọc Uyển Quân lại bị anh gặm nhấm đôi môi, không thể phát ra tiếng. Đặt cô nằm xuống, anh nhanh tay cởi bỏ những thứ trên người, lại thẳng tay xé rách bộ váy ngủ của cô.

Cảnh xuân lộ ra trước mắt, anh thật sự đã không thể kiềm chế, qua màn dạo đầu, anh đã tiến thẳng vào mật thất, tham quan toàn bộ bên trong.

Ngọc Uyển Quân không kiềm được mà phát ra những tiếng rên mị hoặc. Cả hai chẳng biết làm bao nhiêu, chỉ biết là mặt trời sắp ló dạng, anh mới luyến tiếc buông cô ra.

Ôm cô chặt trong lòng, một lúc lâu mới bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lại quay về giường. Trước khi ngủ, anh đã gọi điện cho Hoàng Minh thông báo, anh hôm nay sẽ đến trễ, bảo anh ta đến Thiên Long nói một tiếng tiếng để cô nghỉ ngơi.

Và thế là hai người chìm đắm trong giấc ngủ của mình, Hoàng Minh thì lại thầm chửi trong lòng. Từ khi anh và Ngọc Uyển Quân yêu nhau, Hoàng Minh lại được anh cho một vé hưởng trọn ưu đãi ăn uống ngủ nghỉ đều ở Khương thị.

Đến trưa, anh tỉnh giấc, nhìn người bên cạnh không có chút động tĩnh gì, hôn nhẹ lên trán cô rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Thay đồ xong, anh xuống nhà dặn dò bác quản gia, khi nào cô thức thì chuẩn bị bữa ăn cho cô. Còn nếu cô muốn đến Thiên Long thì cứ để cô đi.

Khương Phong Dũng đến Khương thị, nhìn thấy Hoàng Minh vừa ăn trưa trở về. Anh gọi anh ta đến phòng làm việc, hỏi đến vấn đề của Lộ Dao.

_ Cậu điều tra như thế nào rồi?


_ Cô ta ở nước ngoài năm năm, qua lại với rất nhiều người, công tử nhà giàu, tài phiệt hay là những người có tiếng trong giới thương trường.


_ Vậy còn đoạn clip?


Hoàng Minh nhíu mày, như lục lại kí ức, sau đó trả lời:


_ Người trong đoạn clip đích thị là Lộ Dao và Phú Nhuận. Hai người họ qua lại ba năm ở nước ngoài, hắn ta là người trong nước. Sau khi cô ta về nước thì chia tay, nhưng vẫn hay liên lạc với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK