• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Uyển Quân cùng Bạch Anh đến Khương thị, vừa vào văn phòng đã thấy được sự lo lắng trên gương mặt của hai người đàn ông.

Khương Phong Dũng vừa thấy cô đã thay đổi vẻ mặt, không nóng không lạnh nhìn Hoàng Minh nói:

_ Một ly cacao!

Hoàng Minh nghe vậy liền đi đến hỏi Bạch Anh muốn uống gì, sau đó liền rời đi! Ngọc Uyển Quân không hiểu hai người họ đang chơi trò gì, khi thấy cô và Bạch Anh lại thay đổi biểu cảm như vậy?

Đi đến ngồi cạnh anh, đưa tay sờ trán anh, khi cô thấy mồ hôi chảy ra rất nhiều! Anh bất ngờ với hành động này của cô, nhưng lại không phản ứng gì, chỉ lên tiếng hỏi:

_ Em đến đây có chuyện gì sao?

_ Tiểu Bạch và Vương Chánh hôm qua có xích mích, không thể lấy được hợp đồng. Anh suy nghĩ hợp tác với Bạch thị đi!

Khương Phong Dũng nhìn cô, rất lâu cũng chưa có ý muốn phản hồi! Bạch Anh cũng chẳng mong đợi gì với người đàn ông tàn nhẫn trên thương trường này!


Lúc này Hoàng Minh đi vào, đưa đến cho hai người hai ly nước. Khương Phong Dũng dời tầm mắt nhìn anh ta, không nhanh không chậm nói:

_ Bạch tiểu thư muốn hợp tác, cậu tự lo liệu đi!

_ Tại sao lại là tôi? Tôi đâu phải là Chủ tịch? Cậu không thể không nghe lời Quân Nhi!

Ngọc Uyển Quân nhìn anh rồi lại nhìn Hoàng Minh, như hiểu sương sương ý của anh, cô bảo:

_ Vậy anh soạn hợp đồng đi, hai người đến phòng họp bàn việc luôn!

_ Quân Nhi, em, em lại bênh vực cậu ta! Anh là thư kí, chứ đâu phải chủ?

_ Như anh nói, anh là thư kí, chủ nói thì phải nghe! Với lại, thân phận của anh cũng ngang ngửa với Phong nhà em còn gì? Tiểu Bạch, cậu nói có đúng không?

_ Đúng, chúng ta đi thôi, Hoàng thiếu!

Bạch Anh nhìn Ngọc Uyển Quân mỉm cười một cái rồi đi ra ngoài, Hoàng Minh lại không thể nào cãi lại cái cô em gái này nên đành nhịn!

Khi cả hai rời đi, cô quay lại nhìn anh, thấy người nào đó vẫn lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế! Cô cầm ly cacao lên uống, không định nói gì thêm!

Khương Phong Dũng nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô. Ngọc Uyển Quân không nói gì, chỉ im lặng thưởng thức ly cacao trong tay.

Như nhớ đến điều gì đó, cô đặt nhẹ ly cacao xuống bàn, quay lại nhìn anh nói:

_ Phong, lúc nãy Nhậm Hào đến tìm em.

_ Hắn đến làm gì? Không gây phiền phức cho em chứ?

Ngọc Uyển Quân lắc đầu, tay cũng không an phận mà sờ soạng cơ bụng sáu múi của anh. Khương Phong Dũng khó khăn chịu đựng, hỏi tiếp:

_ Vậy em giải quyết như thế nào?

_ Em bảo, về nói với Lộ Dao, em là người không dễ chọc. Phía sau em có Ngọc gia và Khương gia chống lưng, Lộ gia và Nhậm gia của họ không thể so sánh được!

Khương Phong Dũng nhìn vẻ ngây ngô của cô thì bất lực, nắm lấy cánh tay đang chạy lung tung. Vẻ mặt thay đổi đi rất nhiều, cơ thể cũng nóng lên, nhìn cô bảo:

_ Quân Nhi, em muốn về Thiên Long chưa? Anh cho người đưa em về?

_ Em chờ Tiểu Bạch. Anh bị sao vậy? Mặt đỏ quá đi, còn nóng nữa! Anh sốt hả, em gọi bác sĩ nha?

Khương Phong Dũng lắc đầu, đưa tay kéo cô vào lòng mình, bắt lấy đôi môi anh đào kia mà hôn ngấu nghiến. Ngọc Uyển Quân rất biết cách phối hợp, đưa tay choàng qua cổ anh đáp trả.

Cơ thể cô cũng có phản ứng với nụ hôn đầy dục vọng của anh. Lại bị anh sờ soạng khắp nơi, cô thật sự không thể nhịn được nữa, đẩy anh ra, nói nhỏ:

_ Phong, không được, đây là văn phòng.

_ Chúng ta vào trong.

Anh bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi cởi bỏ lớp áo vướng mắc kia ra!

Rất nhanh cả hai chẳng còn mảnh vải nào, nam trên nữ dưới, hơi thở đã không còn đều đặn như thường ngày. Bên dưới vẫn ra vào không ngừng nghỉ, đến khi đã kiệt sức, cô mới khóc lóc cầu xin anh!

_ Phong, em, em không chịu nổi nữa, anh đừng động nữa mà!

_ Ngoan, một chút nữa thôi!

Anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang chảy dài trên má cô. Rất nhanh đã kết thúc cuộc mây mưa này. Anh lật người ôm cô vào lòng, người phụ nữ đã mệt đến thiếp đi.

Anh yêu chiều hôn nhẹ lên trán cô, nằm lại một lát rồi gọi điện cho Hoàng Minh. Bên kia vẫn đang chăm chú bàn việc, nghe điện thoại đổ chuông liền bắt máy ngay!

_ Alo, vẫn chưa xong!

_ Khi nào xong thì bảo Bạch tiểu thư về trước, Quân Nhi ngủ rồi!

_ Được, mà khoan, đừng nói là....

_ Nhiều lời!

Khương Phong Dũng không đủ kiên nhẫn với những chuyện này, liền thẳng tay cúp máy ngay! Hoàng Minh thấy vậy chỉ mỉm cười, đặt điện thoại sang bên cạnh rồi nhìn người trước mặt, bảo:

_ Bạch tiểu thư, Quân Nhi đang trong vòng tay của Khương tổng, một lát cô phải tự vệ rồi!

_ Được! Dù sao trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần về một mình rồi!

Hoàng Minh mỉm cười, có lẽ khác với Khương Phong Dũng, Hoàng Minh thì lại rất hay cười, rất ít khi lạnh lùng nghiêm túc. Lại hay trêu đùa các nhân viên nữ khác, rất được người khác ưa thích vì tính cách gần gũi của anh ta.

Nhìn Bạch Anh rất lâu cũng không dời mắt, nhớ đến giao dịch ngày hôm qua, anh ta bảo:

_ Tối ngày mai tôi đến đón cô! Ăn diện và trang điểm đẹp một chút, bà nội tôi rất thích người khác để mặt mộc.

Bạch Anh nhíu mày nhìn anh ta, vừa nói ăn diện trang điểm, lại quay sang bảo bà nội anh rất thích con gái để mặt mộc?

_ Vậy rốt cuộc là như thế nào?


_ Muốn như nào cũng được!


_ Vô lí.


Cả hai bàn hợp đồng đến hơn hai giờ chiều, Hoàng Minh dự định sẽ đưa cô ấy về nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.


Đem hợp đồng về cho ba mình, ông lại rất vui mừng, còn xin lỗi Bạch Anh vì những lời nói không đúng vào hôm qua. Và hứa sẽ không để cô đi gặp cái tên Vương Chánh kia nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK