• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Phong Dũng dìu Ngọc Uyển Quân xuống lầu, vừa đi vừa tính hỏi anh thêm một chuyện nhưng lại thôi, thấy hành động kì lạ của cô, anh lên tiếng cắt ngang:

_ Có chuyện gì muốn hỏi sao?

_ Không, có!

_ Vậy là có hay không?

_ Có. Anh thật sự xem trọng chuyện kết hôn này sao? Anh không phải ép buộc bản thân mình đâu, chuyện anh không muốn làm thì không cần phải làm!

_ Em bị não úng thật sao? Cứ hỏi về chuyện này, em thật sự không còn yêu tôi sao? Hành động cũng kì lạ hơn trước nữa!

Ngọc Uyển Quân im lặng không trả lời, cứ vậy đi xuống lầu. Ngồi vào bàn ăn, bà Ngọc nhìn cô lo lắng:

_ Quân Nhi, con nghỉ ngơi cho khỏe, rồi cùng chồng con về Khương gia.


_ Mẹ, con có chuyện muốn nói!

_ Quân Nhi, em suy nghĩ kĩ chưa?

Ngọc Uyển Quân im lặng suy nghĩ một lúc, nhìn ánh mắt trông chờ của ông bà Ngọc mà cô cảm thấy như sắp làm chuyện gì đó rất hệ trọng. Cô mỉm cười rồi nói:

_ Không có gì, chỉ là ba mẹ chồng không ở nhà, con cảm thấy không tự nhiên cho lắm!

_ Con gái lớn rồi, trưởng thành rồi, không sao, dù sao thì hai đứa cũng cùng nhau lớn lên, chuyện đó không có gì không được tự nhiên cả!

_ Quân Nhi, con nên làm quen dần đi thì hơn, ba và mẹ sẽ thường xuyên ghé thăm con!

_ Vâng ạ!

Ngọc Uyển Quân nhìn Khương Phong Dũng, ánh mắt trông chờ rõ ràng, anh chạm mắt cô, nụ cười nở trên môi anh làm cô bất ngờ. Cô vừa nhìn nhầm sao, anh như vậy mà lại cười, trong truyện thì trường hợp này cũng chỉ xuất hiện khi anh đang ở cạnh nữ chính, chắc chắn là nhầm rồi!

Ăn cơm tối xong, cô về phòng muốn tắm sơ qua thì lại nghe tiếng nói của anh vang sau lưng mình:

_ Định tắm sao? Vết thương không được chạm nước, sẽ lâu lành lại. Bây giờ tôi phải về, trưa mai sẽ đến đón em.

_ Nhanh vậy sao? Không thể nán lại vài hôm sao?

_ Nhưng nhạc phụ và nhạc mẫu đã không thể nán rồi!

Ngọc Uyển Quân hiểu ý tứ trong câu nói này, ý nghĩa vô cùng sâu xa đi! Bất giác gương mặt cô đỏ bừng, đưa ánh nhìn đi nơi khác, giọng nói cũng thay đổi:

_ Vậy anh về đi, ngày mai tôi có thể tự qua đó!

_ Em không có quyền quyết định.

_ Anh ngang ngược.

Khương Phong Dũng nhếch mép cười rồi rời đi, Ngọc Uyển Quân nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh mà cảm thấy tâm trạng mọi ngày nhiều hơn. Có lẽ trái tim và lí trí của nữ phụ nguyên tác vẫn còn, nó vẫn hằn in như không phai nhợt.

Sáng hôm sau, vẫn còn đang yên giấc thì người làm gõ cửa đi vào, giọng nói khó chịu của cô ta làm cô không thể nào ngủ tiếp được:

_ Đại tiểu thư, đã trễ rồi mau thức dậy đi! Đại tiểu thư đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, cứ nằm ườn ra đó như con nít, chẳng ra dáng một đại tiểu thư gì cả!

_ Cô không nướng được như tôi nên gato sao? Kiếp sau ráng mà đầu thai lựa nhà một chút, nhất định sẽ được sung sướng.

_ Cô, nếu như được lựa chọn thì cô nghĩ tôi phải ở đây hầu hạ các người sao?

_ Ra ngoài, tôi cần cô hầu hạ sao? Ra ngoài nhanh lên!

Cô người hầu dậm chân đi ra ngoài, cô tức đến không chịu được, sao có thể có một người hầu ngang ngược như vậy chứ? Nếu như cô nhớ không lầm thì cô ta cũng liệt vào danh sách trà xanh thượng hạng nha!

Cô xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu ăn sáng, ông bà Ngọc đang ngồi ở phòng khách thấy cô xuống liền gọi đến:

_ Quân Nhi, hôm nay đã khỏe hơn chưa, có cần nghỉ ngơi thêm không?

_ Con khỏe nhiều rồi ạ! Mẹ, cái cô gái vừa trên phòng con đi xuống tên là gì vậy ạ?

_ Con bé đó là Đinh Tiên, vừa tròn hai lăm tuổi, hơn con ba tuổi đấy!

Ngọc Uyển Quân gật đầu, rồi chào ông bà Ngọc vào nhà ăn dùng bữa sáng. Đến trưa, thật sự Khương Phong Dũng đã đến đón cô, Ngọc Uyển Quân vẫn còn chuẩn bị trên phòng nên anh ngồi nói chuyện với ông bà Ngô:

_ Dũng, con trông chừng nó một chút nha, tính cách nó vẫn còn trẻ con lắm!

_ Mẹ yên tâm, nhà con nhiều người làm như vậy, cũng không thể không giữ nổi cô ấy!

Lúc này Ngọc Uyển Quân trên lầu đi xuống lầu, cô nhìn anh nói:

_ Đi thôi!

_ Đồ? Không mang theo sao?

_ Anh không định mua cho em sao, bây giờ mình đi mua luôn?

Khương Phong Dũng nhìn Ngọc Uyển Quân mà suy nghĩ, tính cách hiện tại của cô thật sự khác với lúc trước quá nhiều đi! Có lẽ là do vừa bị tai nạn giao thông nên có chút thay đổi.

_ Được, anh đưa em đi! Ba mẹ con đi trước.

_ Chào ba mẹ, con sẽ về thăm hai người thường xuyên!

_ Đi đường cẩn thận, giữ gìn sức khỏe nha hai đứa!

Ông bà Ngọc nhìn theo mà cảm xúc khó tả, bà Ngọc nhìn chồng mình nói:

_ Anh, con bé thật sự không sao chứ?

_ Em đừng quá lo lắng, con bé lớn rồi sẽ không có chuyện gì đâu! Với lại cũng có thằng Dũng bên cạnh con bé mà!

Khương Phong Dũng đưa cô đến Trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, anh không cho cô có cơ hội lựa chọn luôn, trực tiếp nói với quản lý là mỗi tháng đều phải thay đổi tủ đồ nữ ở Khương gia, phải là thời trang mới nhất.

Ngọc Uyển Quân như vừa từ trên trời rơi xuống, nhìn hành động của anh mà như mình là người vô hình. Tính ra là mua đồ cho cô mà như đi hội chợ triển lãm vậy á, đặt mua cái đưa về tận nơi, ship tận chỗ.

Khương Phong Dũng nói chuyện xong với quản lý thì kéo tay cô ra về, định đưa cô về Khương gia nhưng anh có cuộc họp quan trọng nên đã đưa cô theo. Ngọc Uyển Quân nhìn theo cung đường khác lạ mà hỏi anh:


_ Đây đâu phải đường về Khương gia, anh đưa tôi đi đâu à?


_ Đến công ty, tôi còn có cuộc họp không kịp về Khương gia, em ngoan ngoãn ở trong văn phòng, tôi sẽ kết thúc cuộc họp sớm.


_ Không cần, anh cứ làm việc đi, không cần quan tâm tôi.


Khương Phong Dũng không trả lời, anh tập trung lái xe, nhìn dòng đường tấp nập mà lòng cô vẫn nhiều tâm trạng hỗn độn. Chẳng hiểu vì chuyện gì mà cơ thể nữ phụ nguyên tác cứ thấy không vui, hay là do cô quá nhạy cảm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK