• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Đuổi việc?  

             Vương Hán đi tới trước mặt Trương Tuyết, vô tư nhấc vai, chắp tay: “Quản lý Trương, cô muốn đuổi việc tôi à? Không sao, vậy cứ đuổi đi, trời đẹp như thế này, tôi vừa hay nghỉ mát luôn”.  

             Trương Tuyết đang ngồi xuống dìu Tôn Chính Đình, nghe vậy ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Người đâu, chết hết rồi à!”  

             Bịch bịch…  

             Hơn 20 nhân viên vội vàng chạy tới khi nghe thấy tiếng hét giận dữ của Trương Tuyết, họ đều là ‘đồng nghiệp’ của Vương Hán.  

             “Sắp xếp tàu cứu hộ, để tên Trương Phong này cút xéo!”, Trương Tuyết nghiến răng nói: “Làm ngay bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy anh ta thêm một giây nào nữa!”  

             Người nhân viên khó xử nhìn Vương Hán.  

             Người này khá có hảo cảm với Vương Hán, mọi người đều là nhân viên phục vụ, đồng mệnh tương lân, tính cách anh lại tốt, nói chuyện thú vị, quan hệ với mọi người đều tốt.  

             Chỉ là, Trương Tuyết là quản lý du thuyền, không thể cãi lời cô ta.  

             Người anh em, xin lỗi nhé, chỉ đành để anh đi thôi!  

             Anh ta đáp một tiếng với Trương Tuyết, sau đó lập tức đi sắp xếp.  

             Thế nhưng…  

             “Muốn đuổi tôi xuống thuyền?”, Vương Hán cười nhạt: “Quản lý Trương, tôi đã bị đuổi việc, không phải nhân viên của cô nữa. Tôi đi hay không, cô không có quyền quyết định”.  

             Trương Tuyết chế nhạo: “Tôi không thể đuổi anh đi nếu anh không phải là nhân viên? Không muốn rời đi, được, trả tiền vé đi! Nói thật với anh, chiếc du thuyền sang trọng này là do cậu Tôn thuê ở chỗ hội trưởng Cố. Tiền thuê bảy ngày là con số trên trời, vé phà cũng ở mức giá cao ngất ngưởng, anh đủ khả năng mua vé không? Anh biết chi phí để lên thuyền là bao nhiêu không? Nếu anh muốn ở lại du thuyền, đưa 100 ngàn tiền vé đây!”  

             Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lại đây, ánh mắt đổ dồn về phía Trương Hán.  

             Rất nhiều người đều khó hiểu người nhân viên này lên cơn gì, đang yên đang lành, tự dưng lại ném cậu Tôn xuống bể bơi làm gì?  

             Không lẽ cậu Tôn đã đụng chạm anh chuyện gì?  

             Thế nhưng, cứ cho là vậy thì cũng phải nhẫn nhịn chứ! Ở Yên Kinh, ai không biết danh cậu Tôn, dám ném cậu Tôn xuống bể bơi, đúng là tội tày trời, tranh thủ cơ hội này mau rời khỏi thuyền, không chừng còn có đường sống, nếu không đến lúc cậu Tôn báo thù, người phục vụ này chết chắc!  

             Ở lại trên thuyền, là muốn tìm chỗ chết ư?  

             “Anh ta ở lại thuyền, lại muốn bảo vệ mình ư…”, Vệ Uyển Nhi nghĩ tới chuyện hạ thuốc, nhìn Vương Hán không rời, trong lòng chợt thấy ấm áp.  

             Cứu cô khỏi móng vuốt của Tôn Chính Đình, giúp cô canh cửa một đêm, ném Tôn Chính Đình xuống bể bơi… Tất cả những điều anh làm, đều khiến Vệ Uyển Nhi rung động!  

             “Đủ 100 ngàn chưa? Chưa thì tôi vẫn còn”, cô bước tới chỗ Vương Hán, gật đầu với anh, sau đó đưa một chiếc thẻ cho Trương Tuyết, lạnh lùng nói: “Quản lý Trương, Trương Phong là bạn tôi, tôi giúp anh ta trả tiền vé, như vậy anh ta có thể ở lại thuyền rồi chứ”.  

             Vương Hán tức thì cảm động.  

             Bà xã mình quá là tốt bụng, đối xử với mình thật tốt!  

             “Cô Vệ, cô…”, Trương Tuyết nhìn tấm thẻ, sắc mặt tái nhợt, tức đến nỗi nghiến chặt răng, nhưng lại không cất nên lời.  

             Từ nãy, Tôn Chính Đình liên tục ho sặc sụa, mấy người phải vỗ lưng nãy giờ.  

             Lúc này, sắc mặt hắn ta đã đỡ hơn một chút, hít thở cũng đều hơn, nhìn chằm chằm vào Vương Hán, hận không thể ăn tươi nuốt sống, chém anh làm tám mảnh.  

             “Cậu Tôn, chuyện này chắc

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang