Chương 16: Không nhận đứa con gái này
Ông chủ mập thở phào, ôm bộ quần áo của Vương Hán vào phòng giặt.
Loại quần áo cao cấp như này đòi hỏi rất cầu kỳ, trải qua 20 bước xử lý khác nhau, nếu giao cho mấy người nhân viên phòng giặt, ông ta không yên tâm, nên phải tự tay giặt mới được!
---
Ngoài cửa hàng.
Vệ Uyển Nhi và Vương Hán ngồi trên Audi A4, xe chưa nổ máy, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Anh nhìn màn hình, là bố Vệ Uyển Nhi – Vệ Trạch Đông gọi.
“Hừ”, vừa thấy tên người gọi, sắc mặt Vệ Uyển Nhi liền khó chịu, từ chối nghe máy.
Xe khởi bánh, từ từ di chuyển.
Tút...
Vài giây sau, điện thoại lại vang lên.
Vệ Uyển Nhi lập tức ngắt máy.
“Con bé này càng ngày càng hỗn láo, điện thoại của tôi cũng không thèm nghe!”, trong biệt thự nhà họ Vệ, Vệ Trạch Đông bực mình nói với Lâm Dung, sau đó đưa điện thoại qua cho bà ta: “Hôm nay nhất định phải nói rõ với nó, để nó nhận thức lỗi sai của mình!”
Một lần, hai lần, ba lần...
Đến lần thứ chín, Vệ Uyển Nhi dừng xe, bực bội nghe máy: “Chủ tịch Vệ, rốt cuộc ông muốn như nào? Tôi đang lái xe!”
“Lái xe thì không biết dừng lại à?”, Vệ Trạch Đông nổi cáu, giọng cũng phát hỏa: “Uyển Nhi, con không phải trẻ con nữa, không thể chỉ biết bản thân, không quan tâm gia đình. Chuyện hôm nay, may là cậu Trịnh không chấp, nếu không nhà họ Vệ chúng ta xong đời rồi!”
Vệ Uyển Nhi giơ tay, bíp, trực tiếp ngắt điện thoại.
“Trạch Đông à, ông nói chuyện với Uyển Nhi tử tế xem nào, đừng tức giận”, Lâm Dung đưa tách trà cho Vệ Trạch Đông, thở dài: “Haiz, hai bố con ông, tính tình y nhau, nói chưa được ba câu liền cãi vã, nghe tôi này, từ từ khuyên nó, con gái sẽ hiểu thôi”.
Vệ Trạch Đông nhấp trà, cố nén cơn giận, lại bấm gọi tiếp.
Vệ Uyển Nhi cất giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì bố nói thẳng đi, con đang bận”.
“Uyển Nhi”, sắc mặt Vệ Trạch Đông xám xịt, sầm giọng nói: “Mấy năm nay, gia đình cho con cuộc sống sung túc, con có biết nỗi khổ của bố mẹ không? Đừng có mãi như trẻ con, nên biết nghĩ cho cái khó của bố mẹ. Sau này con phải nghe bố, không được tùy ý…”
Tút, Vệ Uyển Nhi lại ngắt máy.
“Đúng là tức chết mất, không để tôi nói xong nữa!”, Vệ Trạch Đông nổi cơn tam bành, tức đến nỗi phát bệnh tim.
Lâm Dung thở dài: “Aiz, aiz, tôi phải nói ông sao bây giờ, không thể giao tiếp với con như thế được, phải bình tĩnh, hòa hảo”.
“Giao tiếp cái rắm!”, Vệ Trạch Đông đập bàn, lớn tiếng: “Nó kết hôn với thằng phế vật Vương Hán, thì cả đời đừng có bước vào nhà họ Vệ nữa, coi như tôi không có đứa con gái này!”
Ông ta vừa nói vừa tức giận đi lên lầu.
Lâm Dung bất lực lắc đầu.
Không nhận đứa con gái này? Ông xã à, lời này đã nói cả chục ngàn lần rồi.
Trong xe, Vệ Uyển Nhi mặt không cảm xúc, tiếp tục lái xe.
Vương Hán ngồi ở ghế phụ, ngắm nhìn gương mặt tinh tế của Vệ Uyển Nhi, ánh mắt mơ màng, dường như nhìn thấy hình ảnh năm xưa.
Khi đó, anh mới 20 tuổi, cùng bố tới khu Hoàng Sơn du lịch, kết quả gặp phải sự tấn công của thế lực thần bí, cả khu du lịch rơi vào hỗn loạn, bố anh bị ba tên sát thủ bắt, còn anh bị thương bỏ chạy, gặp được Vệ Uyển Nhi khi đó mới 19 tuổi.
Cô bây giờ và khi ấy dường như không có gì thay đổi, vẫn là gương mặt xinh đẹp động lòng người, dịu dàng và lương thiện.
Chỉ là, so với lúc đó, cô đã có thêm những điều phiền não, quan hệ với bố mình cũng rất căng thẳng.
“Người phụ nữ của tôi, sao có thể vướng phải những phiền não!”, Vương Hán rút điện thoại, gõ một đoạn tin nhắn, cuối cùng thêm hai chữ: “Lập tức!”
Vệ Uyển Nhi thoáng thấy hành động của anh, nhưng không hỏi gì.
Vợ chồng trên hợp đồng mà thôi, không phải thật, anh có tự do của mình, chỉ cần không ngoại tình, những chuyện khác không quan trọng.
“Giám đốc Vệ, chúng ta đi đâu đây?”, Vương Hán nhìn ra cửa sổ, thắc mắc.
“Khách sạn Yên Kinh”, Vệ Uyển Nhi bẻ lái, rẽ vào một ngã tư: “Sau này chúng ta đều không về nhà, ở khách sạn, hừ, nếu tôi đoán không nhầm, chủ tịch Vệ chuẩn bị không nhận đứa con gái này rồi. Vừa hay, tôi cũng không muốn nhận ông ấy”.
Vương Hán khẽ cười, không nói gì.
Bà xã của anh ơi, anh vừa gửi tin nhắn đi, bố vợ rất nhanh sẽ lại gọi điện tới, lúc đó, khẳng định thái độ sẽ cực kỳ tốt!