"Vương Hán, nội dung hợp đồng anh còn nhớ không?"
Trên một chiếc máy bay Boeing 767 xa hoa, Vệ Uyển Nhi quay đầu lại nhìn người thanh niên tóc ngắn ngồi bên cạnh, còn chưa đợi cho anh trả lời đã lấy ra một bản tài liệu điện tử, trực tiếp đọc: "Ba điều quy ước, điều thứ nhất, trong thời hạn hợp đồng ba năm, chưa được bên nữ cho phép thì hai bên đều không được phép có bất cứ tiếp xúc thân thể nào, nếu như cần tiếp xúc, bên nam bắt buộc phải phối hợp vô điều kiện".
"Điều thứ hai, trong thời hạn hợp đồng, bên nam không được phép có bạn gái, không được có bất cứ hành vi mờ ám nào với người khác giới khác, để tránh gây ra cho bên nữ những phiền phức không đáng có".
"Điều thứ ba, bên nam không được lấy danh nghĩa của bên nữ để mưu cầu quyền lợi cho bản thân, không được phép tổn hại đến thanh danh của bên nữ..."
Vương Hán lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu không nói năng gì.
Vệ Uyển Nhi, con gái duy nhất của nhà họ Vệ ở Yên Kinh, trời sinh đoan trang, dung mạo xinh đẹp đè bẹp hết tất cả những nữ minh tinh hiện đang nổi tiếng. Ngoài ra còn có năng lực hơn người, mới chỉ vừa ngoài hai mươi tuổi mà đã lấy được hai học vị tiến sĩ ngành kinh tế. Hơn nữa hiện nay vẫn đang độc thân, là đối tượng theo đuổi của rất nhiều thanh niên tài tuấn và các đơn vị truyền thông.
Trong chuyến đi châu Âu công tác này, cô ngẫu nhiên quen biết Vương Hán, sau khi tìm hiểu sơ qua thì cho rằng anh chính là người mà cô đang cần tìm, sau đó đã kết hôn chớp nhoáng ở nước ngoài, tới đại sứ quán để đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
"Anh nhớ kỹ, chúng ta chỉ là hôn nhân bên ngoài, trên thực tế là mối quan hệ thuê mướn", đọc xong hợp đồng, Vệ Uyển Nhi khẽ gập tài liệu lại nói tiếp: "Tôi là chủ thuê, anh là nhân viên, đơn giản vậy thôi".
Cô đi châu Âu công tác hai tuần, lần lượt ký được hai hợp đồng trị giá hai trăm triệu nhân dân tệ, trong một buổi tiệc riêng tư đã gặp được Vương Hán, biết anh là một tay chơi bời lêu lổng không được cái nước gì, ngay đến một công việc tử tế cũng không có, lập tức quyết định kết hôn với anh, hơn nữa còn lập ra ba điều quy ước, soạn thảo thành điều khoản lao động.
Cho đến hiện tại xem ra, Vương Hán chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, vừa thành thật vừa nghe lời, rõ ràng không có tài cán gì, tuyệt đối có thể thao túng bắt chẹt.
"Ngoài ba điều quy ước ra còn có một điều quan trọng nữa", liếc nhìn Vương Hán từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Vệ Uyển Nhi chau mày, nghĩ một lúc lại bổ sung nói: "Bên nữ có thể bổ sung điều khoản hợp đồng bất cứ lúc nào, bên nam không được từ chối, hơn nữa bên nữ có thể chấm dứt hợp đồng với bên nam bất cứ lúc nào, xóa bỏ quan hệ hôn nhân, không còn liên quan gì đến nhau nữa".
Vương Hán nói ra nội dung kế tiếp của hợp đồng: "Hết thời hạn ba năm hợp đồng, hai bên lập tức ly hôn, bên nữ trả cho bên nam mười triệu nhân dân tệ tiền thù lao. Nếu như bên nam vi phạm điều khoản sẽ bị hủy bỏ toàn bộ thù lao, hơn nữa còn phải đền cho bên nữ một trăm triệu phí tổn thất tinh thần".
Anh nở một nụ cười nói: "Uyển Nhi, tôi đã nhớ hết toàn bộ nội dung hợp đồng rồi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo hợp đồng, diễn tốt vai diễn 'người chồng' này".
"Chỉ có trước mặt bố mẹ tôi, anh mới có thể gọi tôi là Uyển Nhi!", gương mặt tuyệt đẹp của Vệ Uyển Nhi như phủ một lớp sương lạnh nói: "Bình thường hãy gọi tôi là cô Vệ, hoặc là trưởng phòng Vệ, gọi cái gì cũng được nhưng không được gọi Uyển Nhi, bằng không sẽ được coi là vi phạm điều ước!"
Vương Hán: "Được, trưởng phòng Vệ".
Một người đàn ông yếu đuối, bảo sao nghe vậy!
Vệ Uyển Nhi quay mặt đi không nói gì nữa.
Không bao lâu sau, máy bay đáp xuống sân bay Yên Kinh, Vương Hán đi sau Vệ Uyển Nhi mấy bước, giống như nhân viên đi theo, kéo hành lý đi về hướng cửa ra của sân bay.
...
Cửa ra sân bay Yên Kinh.
Bốn mươi người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen tay cầm ô đen, ánh mắt sắc bén, khí chất cực kỳ lạnh lùng.
Rất nhiều hành khách vừa xuống máy bay bị khí chất toát ra từ trên người đám người này dọa cho khiếp sợ, đều không dám lại gần, lần lượt nhường đường, đi lối ra khác. Còn đám người mặc đồ đen mặt không cảm xúc này lại dán chặt ánh mắt về đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi tới phía trước, lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu chủ đi du lịch châu Âu hai tháng, vốn còn một thời gian nữa mới về nước, hiện tại đột ngột thay đổi lịch trình thế này rất có khả năng đã xảy ra chuyện gì đột xuất rồi". Người mặc vest đen đứng đầu tiên nhỏ giọng nói: "Lấy lại tinh thần đi, tuyệt đối không được khiến cậu chủ tức giận, bằng không các cậu biết hậu quả rồi đấy!"
Một đám người mặc vest đen toàn thân cứng đờ, mồ hôi rịn đầy trên trán.
Cậu chủ rất ít khi tức giận, nhưng mỗi lần nổi giận thì đều trời long đất lở. Lần trước một vị hoàng tử của quốc gia châu Phi nào đó vì nói một câu không nên nói mà đã bị cậu chủ tát cho rụng liền tám cái răng, đến rắm cũng không dám thả.
Có một câu nói thế này, thà chọc giận Diêm Vương chứ đừng chọc giận cậu chủ, cậu chủ bắt anh chết vào canh ba thì đừng ai mong sống tới canh năm!
"Cậu chủ đến rồi!"
Người đàn ông mặc vest đen nhìn đôi nam nữ đang đi tới gần, nhất loạt cung kính bất giác cúi người, kính cẩn nói: "Cậu..."
Vệ Uyển Nhi trước mặt hơi sững lại, vốn không biết xảy ra chuyện gì, còn Vương Hán hai mắt nheo lại, ngón út tay phải khẽ ngoắc.
"Cậu...", người đàn ông mặc vest đen nhìn thấy động tác nhỏ của Vương Hán thì nháy mắt hiểu ra, vội vàng đổi lời: "Trẻ không nỗ lực, già sẽ ắt khổ..."
Vương Hán trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nguy thật, suýt chút nữa là bị lộ tẩy rồi!
"Vừa nãy làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng bọn họ là người xấu nữa", sắc mặt Vệ Uyển Nhi có hơi tái đi, vừa tiếp tục đi về phía cửa ra sân bay, vừa quay đầu lại nhìn Vương Hán, ánh mắt dường như lạnh hơn ba phần: "Nghe thấy họ nói gì không, trẻ không nỗ lực, về già ắt khổ. Lát nữa gặp bố mẹ tôi, đừng mong bố mẹ tôi sẽ có ưu đãi gì cho anh, ra ngoài nghiêm túc tìm một công việc đi, tay làm hàm nhai, đừng làm một tên ăn bám".
Tìm công việc? Tên ăn bám?
Bốn mươi người đàn ông mặc vest đen lập tức cảm thấy não như teo đi, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô gái này, cô không biết cậu chủ có thân phận thế nào sao? Cậu ấy đi phỏng vấn tìm việc làm, ông chủ của công ty nào không sợ mất mật? Người phụ nữ có thể cho cậu chủ ăn bám căn bản không tồn tại trên thế giới này!