Thì ra là thế!
Chẳng trách bố vợ lại gọi điện thoại cho Uyển Nhi, bảo Uyên Nhi làm quen với cậu Tôn. Hiện tại xem ra bố vợ chắc chắn đã hiểu lầm rồi, người cho thuê công xưởng không phải là Tôn Chính Đình, mà là anh, Vương Hán!
Còn cả Dương An Ni!
Tại sao tự nhiên cô lại mời Uyển Nhi tham dự bữa tiệc du thuyền, hóa ra là do Tôn Chính Đình sắp xếp. Tôn Chính Đình à Tôn Chính Đình, nhà họ Tôn các người cũng coi như có chút trọng lượng ở Yên Kinh, nhưng lại dám đụng vào Uyển Nhi, vậy thì tuyệt đối không thể tha thứ rồi.
Vệ Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi, ai động vào thì kẻ đó phải chết!
"Ông Cố, tin tức này của ông đến đúng lúc lắm", Vương Hán suy tư một lát rồi đột nhiên cười nói: "Hai chuyện này ông đều không sai, cho Tôn Chính Đình mượn du thuyền tôi cũng không trách ông, càng không cần đòi lại. Ông sắp xếp cho tôi thân phận một nhân viên phục vụ, tôi phải lên du thuyền chơi với hắn một phen".
Cố Nguyên Châu trong lòng như trút được tảng đá lớn xuống.
Mẹ ơi, nguy thật!
May là mau miệng hỏi thêm, biết Tôn Chính Đình muốn ra tay với Vệ Uyển Nhi, bằng không ngộ nhỡ Vệ Uyển Nhi xảy ra chuyện gì trên du thuyền của ông ta, khiến cậu Vương nổi giận thì chắc chắn là tai họa ngập đầu!
"Du thuyền là của tôi, việc sắp xếp thân phận cho cậu tuyệt đối không thành vấn đề", Cố Nguyên Châu nịnh nọt nói: "Có cần tôi động dụng mối quan hệ cảnh cáo nhà họ Tôn chút không?"
Vương Hán trực tiếp từ chối: "Ông cảnh cáo hắn thì tôi chơi thế nào được nữa? Hơn nữa, thế lực của nhà họ Tôn không đơn giản như ông nghĩ đâu, ông chỉ cần sắp xếp thân phận cho tôi là được, những việc khác không cần lo nữa".
Cố Nguyên Châu trong lòng lại thêm lần nữa khiếp sợ.
Căn cơ ở thành phố Yên Kinh này sâu thật, ngay đến ông ta cũng không biết rốt cuộc nhà họ Tôn đáng sợ cỡ nào, bây giờ xem ra ông ta thật sự không thể đụng vào được rồi.
Có điều nghĩ đến thân phận của Vương Hán, Cố Nguyên Châu lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhà họ Tôn rất mạnh sao?
Có mạnh thế nào thì cũng không thể bằng cậu Vương được, ông cụ nhà cậu ấy sau này chắc chắn sẽ được cho vào sách giáo khoa, cũng lưu lại dấu ấn đậm nét trên lịch sử nước Viêm Hạ, còn cả bố mẹ và ông ngoại của cậu ấy... haizz, Tôn Chính Đình đáng thương, cậu chọc vào ai không chọc lại đi chọc vào cậu Vương, tự mình tạo nghiệp không thể sống, lần này ông trời cũng không cứu được cậu rồi!
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau, người phụ trách Clara của công ty Nair Dé đã đáp máy bay tới Yên Kinh, ký kết thỏa thuận hợp tác với Vệ Uyển Nhi. Suốt cả quá trình vô cùng thuận lợi, thậm chí dựa trên cơ sở hợp đồng ban đầu còn được thêm hai phần trăm lợi nhuận nữa.
Sếp tổng trong công ty vô cùng vui mừng, liền thăng chức cho Vệ Uyển Nhi từ trưởng phòng lên giám đốc bộ phận kế hoạch.
Còn cấp trên trước đó của Vệ Uyển Nhi, Ngô Lỗi bây giờ đã trở thành nhân viên bình thường của phòng kế hoạch, ngay đến tư cách tham gia lễ ký kết cũng không có, lén chạy vào trong nhà vệ sinh gào khóc khổ sở.
Ngàn vạn lần không nên đắc tội với Vệ Uyển Nhi, Vệ Uyển Nhi không đáng sợ mà người đáng sợ là chồng của cô, anh không phải là người, anh là một tên ác ma!
Đến sáu giờ chiều, Vương Hán lại tới đón Vệ Uyển Nhi tan làm.
"Trưởng phòng Vệ", Vương Hán mở cửa xe, cười đùa: "A, tôi gọi sai rồi, sau này không thể gọi trưởng phòng nữa, phải gọi là giám đốc Vệ mới đúng".