• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Trương Phong, tới đây mát xa cho tôi".  

             Dương An Ni nằm quay lưng lại với Vương Hán trên ghế ở bãi biển, ánh mắt ngày càng thâm sâu.  

             Tới đây mát xa cho tôi đi! Xem tôi có xử gọn anh không.  

             Sau khi Vương Hán xoa bóp cho người đẹp kia xong liền đi tới sau lưng Dương An Ni, bôi kem chống nắng lên lòng bàn tay, khóe miệng khẽ cong lên.  

             Dương An Ni, bài học cô nhận được ở nhà hàng Gowell vẫn chưa đủ sao mà bây giờ lại tới gây chuyện với tôi, đúng là không biết tốt xấu.  

             Anh vận khí trong cơ thể, dồn xuống lòng bàn tay, sau đó từ từ áp vào lưng Dương An Ni.  

             Ngay khi tiếp xúc với da thịt, Vương Hán thôi thúc khí tức đi dọc theo kinh mạch trong cơ thể Dương An Ni, nhanh chóng truyền đến vùng bụng dưới, kích thích một số huyệt đạo đặc biệt.  

             “A!”, Dương An Ni không nhịn được khẽ kêu lên, cả người co quắp, da dẻ ửng hồng, toàn thân mềm nhũn, còn sung sướng hơn cả khi ‘vật lộn’ trên giường nửa tiếng đồng hồ, cứ vậy mà ‘lên đỉnh’, đôi chân trắng như tuyết không ngừng run lên, miệng thở dốc không nói nên lời.  

             Vương Hán tiếp tục xoa bóp cho Dương An Ni với vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Cô gái, cô bị mắc một chứng bệnh, là do ham mê tình dục quá độ với nhiều đàn ông mà ra, cần được điều trị một thời gian dài. Tôi khuyên cô nên chú ý tới cuộc sống riêng tư của bản thân một chút, nếu không chưa tới ba mươi tuổi sẽ lão hóa rất nhanh, da chảy xệ, sạm màu, và dễ mắc nhiều bệnh phụ khoa lắm đó".  

             Sắc mặt Dương An Ni xanh mét.  

             Tên khốn này rõ ràng là đang nguyền rủa cô ta mà!  

             Tuy nhiên, mấy cô gái đã tận hưởng dịch vụ mát xa của Vương Hán, như mỹ nữ bikini đỏ hay những người mẫu xinh đẹp được mời tới đã bị Vương Hán thuyết phục từ lâu rồi. Khi nghe Vương Hán nói vậy, ngay cả cười đứng xem từ đầu đến cuối là Trương Tuyết cũng nhìn Dương An Ni với ánh mắt ghê tởm.  

             Loại đàn bà gì vậy, đúng là lăng loàn, sau khi mát xa và biết được cô ta bị bệnh, không ai thèm đếm xỉa tới cô ta nữa.  

             “Cô gái, cô vẫn còn trẻ, bây giờ chữa trị vẫn còn kịp”, Vương Hán nghiêm túc: “Chỉ cần tìm bác sĩ Đông y kê mấy đơn thuốc điều dưỡng cơ thể, cố gắng duy trì quan hệ với một người bạn đời thôi, may ra còn có cơ hội phục hồi".  

             Dương An Ni tức giận muốn phản bác, nhưng Vương Hán lại khống chế huyệt đạo của cô ta, khiến cô ta không thể động đậy hay lên tiếng, chỉ có thể nằm im trên máy mát xa mà tức giận đến ói máu. Xung quanh còn có nhiều người như vậy, lúc này cô ta chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống, đầu như muốn bốc khói, còn khó chịu hơn là bị tát vào mặt.  

             “Anh gì ơi, lúc nãy anh cũng mát xa cho tôi rồi, vậy tôi có cần điều trị gì không?”, mấy cô gái xinh đẹp lại vây quanh Vương Hán, đa phần là mấy quý cô giàu có.  

             Còn mấy hot girl hay người mẫu kia thì không dám hỏi gì thêm.  

             Bọn họ đều hiểu rõ tình hình của bản thân, ngủ với bao nhiêu là đại gia, khách hàng, các sếp... ở công ty rồi. Lúc này nên im lặng thì hơn, nếu có hỏi thì cũng phải hỏi bí mật chứ hỏi bây giờ chỉ tổ rước nhục vào thân.  

             “Sức khỏe của các cô đều rất tốt”, Vương Hán cười nói, sau đó quay đầu nhìn Trương Tuyết: “Quản lý Trương, bây giờ cô còn muốn sa thải tôi nữa không?”  

             Trương Tuyết nghiến răng nghiến lợi.  

             Tên khốn kiếp này!  

             "Cái gì? Cô muốn sa thải anh này sao?", mấy quý cô bắt đầu không vui, người đẹp tóc dài mặc bikini đỏ hừ một tiếng: “Cô quản lý du thuyền cái kiểu gì đấy, một nhân viên giỏi thế này mà lại sa thải? Tôi phải đề nghị du thuyền tăng lương cho anh này mới được".  

             Một quý cô khác nháy mắt với Vương Hán, sau đó quay sang nhìn Trương Tuyết lạnh lùng nói: "Nhân viên của các người đều giống anh trai này thì kỳ nghỉ của chúng tôi mới vui vẻ được. Một nhân viên tài giỏi như vậy lại bị sa thải. Tôi cảm thấy cô không đủ tư cách làm quản lý cái du thuyền này".  

             “Bố tôi rất thân với hội trưởng Cố”, một cô gái tóc dài khác chủ động nắm lấy cánh tay Vương Hán, nhìn Trương Tuyết uy hiếp: “Nếu cô muốn sa thải anh ta, tôi sẽ bảo bố tôi gọi điện cho hội trưởng Cố, để hội trưởng Cố sa thải cô".  

             Hai mắt Trương Tuyết đỏ ngầu vì tức giận, cô ta muốn băm vằm Vương Hán thành trăm mảnh, nhưng dù gan to đến đâu, cô ta cũng không dám đắc tội mấy quý cô này. Chỉ có thể nuốt xuống cơn giận, khom lưng lễ phép: “Quý khách, vừa rồi là lỗi của tôi, mong mọi người đừng để bụng, xin hãy tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ trên du thuyền".  

             Nói xong liền xoay người vội vàng rời đi.  

             Trở lại cabin với bộ dạng thảm hại, đôi giày cao gót dưới chân gần như muốn bung ra.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK