• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Không về nhà?”  

             Lâm Dung và Vệ Trạch Đông đều ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra.  

             Con gái vẫn đang tức giận.  

             “Con vẫn không tha thứ cho bố mẹ ư?”, Lâm Dung đau lòng nói, kéo tay Vệ Uyển Nhi: “Đứa trẻ ngốc, không về nhà thì con định đi đâu? Nghe lời mẹ, ăn cơm xong, chúng ta cùng về nhà nhé”.  

             Vệ Uyển Nhi vô cùng kiên quyết: “Không được”.  

             Con về nhà cũng không sao, nhưng Vương Hán về nhà chúng ta làm gì? Con với anh ta đâu phải vợ chồng thật, hợp đồng mà thôi, giả đấy!  

             “Con…”, Vệ Uyển Nhi lên tiếng.  

             Cô định nói, cô sẽ đưa Vương Hán về khách sạn, phòng đều đặt xong rồi.  

             Thế nhưng…  

             “Uyển Nhi”, Vương Hán thâm tình vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vệ Uyển Nhi, dịu dàng nói: “Chúng ta là người một nhà, bố bảo về nhà, vậy chúng ta hãy nghe lời bố, đi về nhà thôi”.  

             Vệ Uyển Nhi: “…”  

             Cô định nói gì đó, nhưng khi cảm nhận được độ ấm truyền tới từ bàn tay Vương Hán, Vệ Uyển Nhi chợt đỏ mặt, không nói gì nữa, trong lòng thầm khó chịu.  

             Được lắm Vương Hán, anh cho mình là chồng tôi thật rồi đấy à, tôi có thể chủ động nắm tay anh, nhưng anh không thể sờ tay tôi, đây là vi phạm hợp đồng, trừ tiền!  

             Mọi người tiếp tục vui vẻ dùng bữa, xong xuôi, tất cả đi xuống bãi đỗ xe.  

             Xe của Vệ Trạch Đông là Mercedes-Benz S600, có tài xế riêng, ông ta và Lâm Dung đi xe về biệt thự trước.  

             “Trưởng phòng Vệ, để tôi cầm lái cho”, Vương Hán mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, quan tâm nói: “Cô bận cả ngày trời, ngồi sau nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lái chậm”.  

             Vệ Uyển Nhi ngồi vào ghế phụ, nói: “Đi”.  

             Chiếc xe từ từ chuyển động.  

             “Vương Hán”, Vệ Uyển Nhi tìm hợp đồng của hai người trong điện thoại, sửa vài chỗ: “Sau này đừng gọi tôi là trưởng phòng Vệ nữa, bình thường cứ gọi Uyển Nhi, tránh khỏi gọi sai, bố tôi sẽ nghi ngờ”.  

             Vương Hán lập tức gật đầu: “Được”.  

             Quan hệ tiến triển thêm một bước, bà xã dần dần tiếp nhận anh, quá tốt!  

             “Anh đừng hiểu nhầm”, Vệ Uyển Nhi thấy Vương Hán vui mừng ra mặt thì nhẹ giọng nói: “Chỉ là cách xưng hô, không thể hiện điều gì cả, tôi cảnh cáo anh, không có sự cho phép của tôi, không được tỏ ra thân mật quá mức, không được sờ tay tôi, không được kéo tay tôi, không được…”  

             Một loạt ‘không được’, đại khái là không cho Vương Hán động vào cô, tất cả đều thêm vào điều khoản.  

             “Điều cuối cùng, không được ngủ cùng phòng với tôi, tôi không quen”, Vệ Uyển Nhi tim đập nhanh.  

             Ở khách sạn, cô đã vô tình nhìn thấy thân thể của Vương Hán.  

             Những đường cơ mịn màng, bắp tay rắn chắc, những vết sẹo xù xì, hơi thở đàn ông dồn dập phả vào mặt… Sức công kích quá lớn, cô chịu không nổi!  

             “Không ngủ chung một phòng sao?”, Vương Hán vừa lái xe vừa lắc đầu: “Không được đâu, chúng ta mới kết hôn, hai vợ chồng sao có thể ngủ phòng riêng được? Chú Vệ và dì Lâm nhất định sẽ nghi ngờ, sẽ bị lộ mất. Cô đừng lo, tôi sẽ ngủ đất, với cả tôi cũng không ngáy, không ảnh hưởng đến cô đâu”.  

             Vệ Uyển Nhi bặm môi.  

             Vương Hán nói có lý, lỡ để lộ thì phiền phức to, một phòng thì một phòng, nếu anh dám có ý đồ gì, tôi lập tức báo cảnh sát bắt anh!  

             Không lâu sau, đã tới biệt thự nhà họ Vệ ở Yên Sơn.  

             Vệ Trạch Đông và Lâm Dung đang ngồi uống trà ở phòng khách, nhỏ giọng bàn bạc gì đó, nhíu mày nói: “Giờ không kịp mở rộng nhà máy rồi, chúng ta chỉ có hai dây chuyền sản xuất chính, nhiều nhất chỉ hoàn thành được 60% đơn hàng của chủ tịch Chu…”  

             “Trạch Đông, tôi nói ông này”, Lâm Dung trách móc nói: “Sao lúc đó không nói thẳng với ông Chu, giờ hay rồi, ông nói hớ, mai là ký hợp đồng, lại không cung cấp đủ chip, chủ tịch Chu không tức giận mới lạ đó”.  

             Vệ Trạch Đông thở dài, mặt mày ủ dột: “Tôi vì muốn nâng cao giá trị công ty nên mới nói vậy, ai biết chủ tịch Chu lại phóng khoáng thế, bao hết cả ba loại chip của chúng ta, haizzz!”  

             Vương Hán và Vệ Uyển Nhi bước vào phòng khách, sớm đã nghe hết cuộc đối thoại.  

             Vệ Uyển Nhi không can thiệp vào công ty của gia đình, chỉ chào bố mẹ một câu xong liền đi thẳng về phòng ngủ.  

             Vương Hán dừng bước, thuận miệng hỏi: “Bố, mẹ, việc cung cấp chip cho Liên Sang gặp vấn đề gì ạ? Có phải năng lực sản xuất không đủ?”  

             “Nói với cậu cũng vô dụng, cậu có hiểu đâu”, Vệ Trạch Đông châm thuốc, có chút mất kiên nhẫn: “Tôi tự có cách, cậu không cần lo”.  

             Lâm Dung vẫy tay: “Vương Hán, cậu nghỉ ngơi đi, tôi với ông ấy bàn bạc một chút đã”.  

             “Dạ”, Vương Hán gật đầu, đi lên lầu hai.  

             Trên này có 6 phòng tất cả, anh lần đầu tới, không biết phòng Vệ Uyển Nhi ở đâu.  

             Nhưng khi vừa bước tới lầu 2, anh liền nhận ra.  

             Căn phòng cuối dãy phát ra tiếng nước chảy róc rách, vậy trong phòng chắc chắn có phòng tắm riêng, Vệ Uyển Nhi đang tắm.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK