• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Sáng sớm hôm sau.  

             Sau một giấc ngủ say, Vệ Uyển Nhi từ từ mở mắt, lười biếng vươn vai một cái.  

             “A!”, khi thấy rõ khung cảnh trước mắt, cô kinh ngạc giật mình, ngồi bật dậy theo phản xạ.  

             Phía trước giường, một thanh niên đang lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng, như thể đang canh giữ bảo bối quan trọng nhất của mình vậy.  

             “Anh, anh là Trương Phong”, Vệ Uyển Nhi dần phản ứng lại, lập tức kiểm tra quần áo của mình. Sau khi chắc chắn rằng tất cả vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào một hơi, vẻ mặt nghi hoặc: “Anh ở trong phòng tôi làm gì? Tôi nhớ hôm qua hình như tôi uống say, sau đó thế nào thì không biết nữa...”  

             “Không phải là cô uống say”, Vương Hán lắc đầu nói nhỏ: “Tối qua, Dương An Ni bỏ thuốc mê vào rượu của cô, Tôn Chính Đình nhân cơ hội lợi dụng cô. Tôi là người ngăn cản chuyện này và đưa cô về phòng, sợ cô xảy ra chuyện gì khác nên mới ở lại bảo vệ cô tới giờ”.   

             Vệ Uyển Nhi vắt óc nhớ lại từng chút một, từ từ xâu chuỗi mọi chuyện với nhau.  

             Ngay từ đầu, khi Dương An Ni mời cô lên thuyền cũng là do Tôn Chính Đình sắp xếp. Thảo nào cô ta lại niềm nở rót rượu cho cô như vậy, ra là tìm cơ hội chuốc thuốc.  

             Cô uống đâu có nhiều, vì vậy không thể say được, mà là do tác dụng của thuốc!  

             “Cảm ơn anh nhiều”, Vệ Uyển Nhi lúc này mới thấy sợ, cảm kích nhìn Vương Hán: “Nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao. Lần này thực sự cảm ơn anh".  

             Vương Hán gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này cô phải cẩn thận hơn, đặc biệt là Tôn Chính Đình, anh ta vẫn chưa từ bỏ cô đâu".  

             “Ừm”, Vệ Uyển Nhi nghiêm túc gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó: “Trương Phong, Tôn Chính Đình đâu? Anh ta sao có thể đồng ý để anh đưa tôi về phòng được?”  

             “Đương nhiên là anh ta không đồng ý rồi”, Vương Hán mỉm cười, giơ tay ám chỉ: “Vậy nên tôi không hề thương lượng với anh ta, mà tìm một chỗ khuất camera, cho anh ta một phát bất tỉnh ngay tại chỗ".  

             Vệ Uyển Nhi bật cười.  

             Anh chàng này đúng là xấu xa, nhưng cũng...đáng yêu thật!  

             “Cô Vệ, cô nằm im đi, để tôi mát xa cho cô một lần nữa, giúp cô lưu thông máu cũng như loại bỏ hoàn toàn tác dụng còn sót lại của thuốc”, Vương Hán ngồi bên giường dịu dàng nhìn Vệ Uyển Nhi: “Yên tâm, tôi không phải loại người cơ hội như Tôn Chính Đình đâu".  

             Mặt Vệ Uyển Nhi ửng đỏ, cô cũng cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ tác dụng của thuốc vẫn chưa tiêu tan hết. Cô nằm trên giường nhìn Vương Hán một hồi, sau đó nhắm mắt lại.  

             Vương Hán vận động khí lực, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn nhiều huyệt trên vai và ngực Vệ Uyển Nhi, một luồng nhiệt lượng tiến vào cơ thể cô, đánh tan tác dụng của thuốc.  

             Bên phía cabin sang trọng tại tầng ba của du thuyền.  

             Tôn Chính Đình từ từ mở mắt, miệng không kiềm được khẽ kêu lên một tiếng, vươn tay ra ôm phía sau đầu.  

             “Cậu chủ”, bên cạnh Tôn Chính Đình là một người đàn ông đầu trọc, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Anh tỉnh rồi sao”.  

             Tôn Chính Đình sững sờ một hồi lâu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chuyện gì vậy, tại sao tôi lại ở chỗ này, Vệ Uyển Nhi đâu?"  

             “Tôi tìm thấy anh ở hành lang”, người đàn ông đầu trọc thở phào nhẹ nhõm giải thích: “Lúc đầu tôi định tới cửa phòng để bảo vệ an toàn cho anh, nhưng lại phát hiện ra anh bị đánh ngất ngoài hành lang. Thủ pháp của người này hơi đặc biệt, tôi không dám tùy tiện đụng vào anh nên đành chờ anh tự tỉnh lại".  

             “Tôi bị đánh ngất, còn Vệ Uyển Nhi thì bị người khác đưa đi sao?”, Tôn Chính Đình càng nghĩ càng rõ, trong lòng tức giận: “Khốn kiếp, rốt cuộc là ai làm, lập tức kiểm tra camera cho tôi”.  

             Người đàn ông đầu trọc lắc đầu, vẻ mặt âm trầm: "Cậu chủ, tối qua tôi đã kiểm tra rồi, người cứu Vệ Uyển Nhi đứng ở chỗ khuất camera, trên camera chỉ thấy được một góc quần áo, hình như là nhân viên trên du thuyền, không thể xác định được danh tính chính xác".  

             “Nhân viên phục vụ?”, Tôn Chính Đình ngây người, trong đầu thoáng hiện ra dáng vẻ của ‘Trương Phong’.  

             Tên phục vụ chết tiệt đó!  

             “Là anh ta, chắc chắn là anh ta, tôi nhớ… anh ta tên là Trương Phong”, Tôn

  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK