• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Mười một giờ trưa, tại công ty quảng cáo Đỉnh Tân Thị Song.  

             Vệ Uyển Nhi sắc mặt xanh mét ngồi trong văn phòng trên tầng tám.  

             Cô ở châu Âu vất vả khổ sở đúng hai tuần lễ, cuối cùng cũng ký được hợp đồng trị giá hai trăm triệu nhân dân tệ với công ty Nair Dé của Pháp. Đỉnh Tân Thị Song sẽ phụ trách thiết kế quảng cáo hình ảnh của công ty Nair Dé tại thị trường nước Viêm Hạ, thế nhưng vừa sáng sớm ngày hôm nay, giám đốc bộ phận kế hoạch Ngô Lỗi nói với cô rằng cô không cần theo hợp đồng này nữa, Ngô Lỗi sẽ đích thân phục trách.  

             Công trạng đến tay lại bị Ngô Lỗi cướp đi một cách nhẹ nhàng!  

             "Anh ta dựa vào cái gì mà cướp công lao của mình chứ", Vệ Uyển Nhi không thể chấp nhận được sự oan ức này, lại đến phòng làm việc của Ngô Lỗi lần nữa.  

             Ngô Lỗi mặc một bộ vest màu xanh sẫm, ngồi trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc, trên tay cầm cốc cà phê, vẻ mặt đắc ý.  

             Hợp đồng trị giá hai trăm triệu nhân dân tệ, chưa nói đến tiền thưởng của công ty, chỉ riêng 2% tiền hoa hồng thôi đã là bốn trăm ngàn tệ rồi!  

             Cô nói với tôi hợp đồng này là do Vệ Uyển Nhi đàm phán được sao?  

             Nực cười!  

             Vệ Uyển Nhi là trưởng phòng kế hoạch, còn tôi là giám đốc bộ phận kế hoạch, không có sự lãnh đạo của tôi thì có thể đàm phán thành công được hợp đồng ư?  

             Cho nên, hợp đồng này bắt buộc phải là của tôi!  

             "Giám đốc Ngô", Vệ Uyển Nhi đẩy cửa phòng làm việc của Ngô Lỗi ra, vẻ mặt giận dữ nói: "Hợp đồng của công ty Nair Dé hoàn toàn là do mình tôi hoàn thành, anh cướp công lao của tôi như vậy tôi sẽ báo cáo lên tổng giám đốc, để hội đồng quản trị của công ty quyết định!"  

             Ngô Lỗi bình thản uống một ngụm cà phê, ánh mắt lướt qua gương mặt Vệ Uyển Nhi, cười như không cười nói: "Trưởng phòng Vệ, cô biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là lãnh đạo của cô, cô nói tôi cướp công trạng của cô, sao tôi lại không biết nhỉ? Là công ty Nair Dé chủ động liên lạc với tôi, đương nhiên tôi phải đồng ý hợp tác, bằng không chính là làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Trưởng phòng Vệ, không phải cô nói với tôi, lúc công ty Nair Dé liên lạc với tôi, tôi nên từ chối họ đó chứ?"  

             Vệ Uyển Nhi cắn chặt môi, tức giận đến mức run rẩy.  

             Đây đúng là ngụy biện!  

             Dựa theo quy định làm việc của Đỉnh Tân Thị Song, cứ hễ là hợp đồng vượt qua mười triệu nhân dân tệ, chỉ cần đàm phán thành công thì bắt buộc phải qua tay giám đốc bộ phận kế hoạch, sắp xếp việc ký kết sau đó. Trong tình huống bình thường, ai đàm phán hợp tác thì người đó sẽ ký kết, đây là thông lệ trong nội bộ công ty, trước nay luôn như vậy.  

             Nhưng lần này, hợp đồng lại vượt quá một trăm triệu nhân dân tệ, miếng bánh quá lớn, rõ ràng Ngô Lỗi đã tham lam đến đỏ mắt, làm trái với thông lệ của công ty, không giao quyền ký kết cho Vệ Uyển Nhi.  

             Rõ ràng là Vệ Uyển Nhi há miệng mắc quai.  

             Thông lệ và quy định không giống nhau, quy định là cố định, người thì linh hoạt. Ngô Lỗi muốn đích thân ký kết cũng không trái với quy định của công ty, cho dù có báo cáo lên hội đồng quản trị thì cũng vô dụng. Vệ Uyển Nhi chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt nỗi cay đắng đó vào trong!  

             "Trưởng phòng Vệ, phải biết nhìn xa trông rộng, chỉ là một hợp đồng hai trăm triệu tệ, đừng liều mạng ngoan cố như vậy. Tôi biết cô không phục, nhưng cô không phục thì cũng làm gì được? Ai bảo chức vụ của tôi cao hơn cô, mọi người đều phải dựa vào thủ đoạn mà sống", Ngô Lỗi dương dương tự đắc nói.  

             "Ai yô, không còn sớm nữa, mau tan làm đi. Trưởng phòng Vệ à, hôm nay là cuối tuần, việc ký kết có tôi lo liệu rồi, chiều nay cô không cần tới nữa, thư giãn thoải mái đi, cô xem, tôi đúng là rất chăm sóc cấp dưới mà, ha ha!"  

             Vệ Uyển Nhi hung hăng đóng sầm cửa lại, khóe mắt đỏ hoe, xoay người rời đi.  

             Điều cô quan tâm không phải là phần trăm hoa hồng, không phải là số tiền thưởng bốn trăm ngàn tệ, mà là sự công nhận của công ty với năng lực làm việc của cô. Đứng sau lưng cô là nhà họ Vệ, đừng nói bốn trăm ngàn tệ, có là bốn triệu tệ hay bốn mươi triệu tệ thì chỉ cần cô muốn đều có thể đến tay bất cứ lúc nào. Nhưng hành vi cướp đoạt công lao này của Ngô Lỗi khiến cô cực kỳ ghê tởm.  

             Thậm chí phẫn nộ!  

             "Đấu với tôi sao?", Ngô Lỗi đặt tách cà phê xuống, lạnh lùng cười khẩy.  

             Mạnh trên một cấp có thể bắt nạt người khác, hợp đồng hai trăm triệu tệ, cô đàm phán được thì là của cô sao?  

             Đừng có mơ!  

             "400 ngàn tệ tiền phần trăm, tiền thưởng còn cao hơn tiền hoa hồng, ít nhất cũng phải 500 ngàn tệ", Ngô Lỗi vươn vai, vẻ mặt vui sướng hả hê đứng lên: "Tổng cộng là 900 ngàn tệ, có thể mua được một chiếc Audi Q7 rồi, chiếc A6 kia của mình cũng đến lúc nên đổi thôi".  

             Vừa vui vẻ suy nghĩ vừa ngâm nga một bài hát đi ra khỏi văn phòng, vào thang máy xuống bãi đỗ xe bên dưới.  

             ...  

             Đỉnh Tân Thị Song, tầng hầm bãi đỗ xe.  

             Do hôm nay là chủ nhật nên người đi làm rất ít, cả bãi đỗ xe rộng thênh thang tổng cộng chỉ có bảy tám chiếc xe.  

             Vương Hán chưa đến 11 giờ đã tới rồi, đứng đợi bên cạnh chiếc Audi A4 màu đỏ của Vệ Uyển Nhi, thỉnh thoảng bỏ điện thoại ra xem.  

             11:30 rồi, Uyển Nhi sắp xuống rồi.  

             Cộp, cộp, cộp...  

             Tiếng giày cao gót dồn dập vang lên, Vệ Uyển Nhi vẻ mặt tức tối, bước đi rất nhanh, trực tiếp đến trước mặt Vương Hán: "Lái xe, đến Yên Vũ Thăng Bình, tôi muốn uống rượu!"  

             Đáy mắt Vương Hán lóe lên.  

             Không bình thường!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK