Trước mặt Trương Tuyết, tổng cộng có hơn năm mươi nhân viên phục vụ, đều là các anh chàng đẹp trai ngoài hai mươi tuổi, bọn họ vô cùng cung kính với người phụ nữ xinh đẹp này: “Quản lý Trương, hình như vẫn còn thiếu một người”.
“Còn thiếu một người sao? Không đợi nữa!”, Trương Tuyết lạnh lùng nói: “Các anh hãy mau sốc lại tinh thần đi. Những khách du lịch đến lần này đều rất giàu có hoặc là rất tôn quý. Ngoài những người hàng đầu ở thành phố Yên Kinh chúng ta ra, còn mời đến rất nhiều ngôi sao nữ và những người nổi tiếng trên Internet. Thân phận của mỗi người trong bọn họ đều cao quý hơn các người gấp 10.000 lần. Nếu ai phục vụ không tốt thì lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Hơn năm mươi nhân viên phục vụ đều câm như hến.
Một số người trong số họ có người vốn đã làm việc trên du thuyền trước đó, cũng có một số là làm thời vụ, họ là những người đàn ông cao to đẹp trai được lựa chọn cẩn thận đến để phục vụ những người đẹp ở đây. Nhưng trước mặt Trương Tuyết thì có đẹp trai như thế nào cũng vô dụng, cô ta có tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ, có vẻ mặt lạnh lùng, cách làm việc nhanh nhẹn và rất giỏi giang.
“Phù phù!”, một nhân viên phục vụ nam thở hổn hển chạy vào phòng họp với vẻ mặt hối lỗi nói: “Quản lý Trương, thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, nên tôi đã đến trễ”.
Sắc mặt Trương Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng.
Sao lại dám đến muộn trong một dịp quan trọng như vậy!
“Tôi nghĩ là anh không muốn làm nữa thì phải!”, Trương Tuyết nhìn thẻ nhân viên trên ngực người phục vụ nam này, phẫn nộ nói: “Trương Phong, tôi đã căn dặn các anh phải tranh thủ đến sớm rồi. Anh làm ăn kiểu gì vậy?!”
Vương Hán chính là Trương Phong!
Anh gãi đầu, cười một nụ cười tỏa nắng, vẻ mặt chân thành nói: “Quản lý Trương, tôi biết mình sai rồi”.
“Hừ!”, Trương Tuyết vươn đôi chân thon dài trắng nõn nà của mình ra, bước về phía Vương Hán, nhìn thẳng vào hai mắt của anh: “Mấy người phục vụ như các anh, đừng cho rằng tôi không biết các anh đang nghĩ gì, chẳng phải muốn trong party này vơ phải một cô chủ con nhà giàu, gia nhập vào hào môn quý tộc ăn bám sao? Còn nói biết sai rồi với tôi à, biết sai rồi thì có ích gì không?!”
Tất cả những người phục vụ này đều cúi đầu, lộ rỏ vẻ xấu hổ.
Những lời Trương Tuyết nói đều đúng, ngoại trừ những người phục vụ ban đầu ra, còn lại thực sự có chủ ý này, vào thời đại này, được ăn bám thì tốt biết mấy. Có một câu nói rất có lý, dù bị mất đi lòng tự trọng thì đến cuối cùng vẫn có được tất cả mọi thứ, có rất nhiều cô chủ con nhà giàu có đến tham gia party trên du thuyền, chỉ cần ‘câu’ được một cô là cả đời này không cần phải lo lắng gì cả.
“Theo quy định, những người làm thời vụ như các anh, không được đào tạo chuyên môn thì không được phép chủ động bắt chuyện với khách”, Trương Tuyết hung hăng nhìn Vương Hán một cái: “Đặc biệt là anh, nếu anh đã có gan đến muộn, vậy sẽ chịu trách nhiệm phục vụ trà cho khách, rót nước, đưa khăn, không được phép nói một lời nào. Tôi không quan tâm anh nhờ vả vào mối quan hệ nào để được lên du thuyền, nhưng bây giờ mọi việc đều do tôi quản lý, đều phải nghe theo lời tôi. Tôi sẽ giám sát anh mọi lúc, dám giở trò với tôi thì lập tức cút xéo cho tôi!”
Miễn là không đuổi tôi xuống thuyền là được!
Vương Hán thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn quản lý Trương, tôi sẽ làm việc thật tốt”.
“Coi như anh biết điều”, Trương Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ bắt đầu làm việc đi!”
Hơn năm mươi nhân viên phục vụ, mỗi người mang theo một chiếc dù che nắng, một khay bạc, trên đĩa đựng đồ uống đá và khăn mặt dùng một lần, cũng như các món ăn nhẹ và tráng miệng khác nhau, xếp thành một hàng ngay ngắn, đi dọc theo lối đi dành cho phục vụ trên boong tàu.
Trên boong tàu, một nhóm người đẹp mặc đồ bơi đang nô đùa trong bể bơi. Hầu hết tất cả đều là người giàu có và rất xinh đẹp, tệ nhất cũng là một người đang nổi tiếng trên mạng, ăn mặc và trang điểm vô cùng lộng lẫy, không ngừng cười khúc khích, thu hút sự chú ý của các cậu ấm bên cạnh hồ bơi.
Đôi tay trắng như tuyết, đôi chân ngọc thẳng tắp săn chắc và thân hình nóng bỏng gần như muốn nổ tung bộ bikini dưới cái nắng trông cực kỳ chói mắt, điên cuồng quyến rũ tinh thần của đàn ông.
Vệ Uyển Nhi cũng nằm trong số đó.
Cô thay một bộ áo tắm màu vàng nhạt khá bảo thủ, tóc buộc đơn giản sau đầu, làn da trắng như ngọc bích, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, thân hình không phải quá bốc lửa, nhưng lại hoàn hảo từng li từng tí, một khi nhìn thấy là khiến người khác không thể rời mắt được, rất nổi bật giữa bể bơi.
Bên thành bể bơi, không ít cậu ấm nhà giàu đang quan sát các người đẹp trong bể bơi đến chảy cả nước dãi, hai mắt đều phát sáng.
“Uyển Nhi, cậu có khát không?”, Dương An Ni ở bên cạnh Vệ Uyển Nhi, cô ta bơi được một lúc thì đưa tầm nhìn về phía nhân viên phục vụ ở phía xa, ánh mắt từ từ rơi vào Vương Hán: “Này, người đang mỉm cười kia, đem một ly nước chanh đá tới đây đi, nhanh lên!”