Chương 6: Thông báo trở thành thông gia
Trong lòng Cố Thương biết rất rõ chỉ cần mình sống lâu thêm một ngày, Cố Duệ Văn sẽ có thêm một ngày sống vô ưu vô lo, thêm một ngày có thể làm người ngoài trợn mắt nói lời bịa đặt như thế này.
Nếu Duệ Văn thực sự tuấn tú lịch sự như trong lời họ nói thì tốt biết bao!
Cố Thương thầm thở dài trong lòng: “Haiz, chuyện đến nước này, chỉ mong tương lai thằng nhóc này đừng gây ra tai hoạ quá lớn! Không thì sau này mình buông tay rời đi, Cố gia sẽ thật sự một thân một mình không ai giúp đỡ”.
Cố Duệ Văn nhẹ nhàng ngồi xuống bên trái Cố Thương, dù giác quan thứ sáu đã mở, ký ức kiếp trước đã khôi phục, hắn cũng phải cảm khái rằng bộ dạng làm bộ làm tịch của những người này quả thật… khiến hắn vô cùng khâm phục.
Một lát sau, những lời nịnh hót trong đại đường dần dần biến mất.
Cố Thương hé bờ môi nhăn nheo khô khốc của mình, nhìn lướt qua mọi người, lên tiếng: “Cảm ơn các vị đại nhân đã đến mừng lễ trưởng thành của Duệ Văn, lão phu xin mời các vị một ly”.
Nói xong, Cố Thương bưng ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi.
Nhìn ly rượu đã cạn mà Cố Thương đặt xuống, mọi người kinh ngạc, vội vàng nâng ly, đồng thanh đáp: “Cố lão tướng quân khách sáo rồi”.
Sau đó mọi người cũng uống hết rượu trong ly của mình, không dám thất lễ dù chỉ nửa phần.
“Hừm!”, một tiếng hừm lạnh lùng phá vỡ bầu không khí vui vẻ náo nhiệt này.
Lý gia, Lý Thiên Nguyên, tuổi gần bảy mươi, cũng là thần tử đắc lực từng lập chiến công giống như Cố Thương. Ông ta là quan nhất phẩm, quan hàm là Thái phó của Thái tử, phụ trách việc xử lí chính sự triều đình giúp đương kim thiên tử, có thể nói là quyền thế ngập trời.
Lý Thiên Nguyên là gia chủ đương nhiệm của Lý gia, cũng là tổ phụ của Lý Uyển Như.
Mà Lý Uyển Như chính là đương sự bị Cố Duệ Văn trêu ghẹo một tháng trước, cũng là cô nương câm nổi tiếng ở kinh thành.
Cố Thương vội vàng nhìn về phía Lý Thiên Nguyên đang ngồi trên ghế khách quý, trong mắt lặng lẽ thoáng hiện vẻ ảm đạm: “Hôm nay ngoài việc tổ chức lễ trưởng thành cho Duệ Văn, tiếp theo lão phu có một chuyện cần thông báo với các vị đại nhân”.
Ông ấy vừa dứt lời, các quan viên có mặt ở đây đều ngạc nhiên. Họ có thể nắm giữ chức cao thì đều là người thông minh, lập tức đoán được bảy tám phần chuyện mà Cố Thương sắp nói.
“Chuyện gì? Nếu Cố lão tướng quân không ngại thì cứ nói thẳng”, nhưng dù đã đoán được, mọi người vẫn giả vờ không biết hỏi.
Cố Thương đưa mắt nhìn về phía Lý Thiên Nguyên, ông ta xụ mặt gật đầu, sau đó Cố Thương mới chậm rãi lên tiếng: “Các vị đại nhân, sau khi lão phu và Lý đại nhân bàn bạc, cả hai bên đều có ý trở thành thông gia nên sẽ cho Duệ Văn và hòn ngọc quý trên tay Lý đại nhân nên duyên phu thê”.
“Một tháng sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ”.
Soạt!
Mặc dù mấy ngày trước Cố gia và Lý gia xin ý kiến của đương kim Thánh thượng, Thánh thượng đã tán thành thông qua chiếu thư, nhưng lúc này Cố Thương nhắc lại lần nữa vẫn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cố gia và Lý gia vốn là gia tộc đứng đầu Thiên Phong Quốc, sức ảnh hưởng vô cùng lớn, bây giờ lại trở thành thông gia chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, sau này còn có ai dám chọc giận hai vị chúa sơn lâm này nữa.
“Chúc mừng Cố tướng quân, chúc mừng Lý đại nhân”, sau vài giây yên lặng lập tức có người đứng dậy chắp tay nói hùa theo.
“Chúc mừng lão tướng quân, nghe nói thiên kim của Lý đại nhân có dung mạo như tiên, là một đôi trời đất tạo nên với Cố tam công tử, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới uống một ly rượu mừng”.
…
Những lời chúc mừng lần lượt vang lên từ bốn phía nhưng lại làm cho Cố Duệ Văn hoàn toàn im lặng.
“Việc này… Lão gia tử…”, Cố Duệ Văn đột nhiên giật mình, con ngươi co rụt cực nhanh, hắn cũng không biết làm sao: “Chuyện đến nước này thì có vẻ như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi”.
Ban đầu Cố Duệ Văn còn định kéo dài thời gian, nhưng khi Cố Thương thông báo chuyện này ngay trước mặt các vị đại nhân, ý nghĩa trong đó đã trở nên khác. Rõ ràng Cố Thương đang muốn đe doạ các quan viên và gia tộc lớn trong kinh thành, để cho họ biết rằng dù ông ấy không còn là Cố Thương của năm xưa thì vẫn có thể tiếp tục bảo vệ Cố gia.
Quyết định này của Cố Thương lão gia tử, một là để đe doạ những kẻ xấu đến từ khắp nơi, hai là hi vọng cuộc sống sau này của Cố Duệ Văn vẫn có thể vô ưu vô lo, ba là để giải quyết việc Cố Duệ Văn sỉ nhục tiểu thư Lý gia Lý Uyển Như lúc trước, từ đó cho hắn ở rể Lý gia. Dù mọi người có ghét Cố Duệ Văn thế nào thì cũng không thể ra tay, thậm chí còn phải bảo vệ vị cô gia hời Cố Duệ Văn này.
Cố Duệ Văn nhìn gò má của Cố Thương, có thể thấy rõ phần tóc mai bạc trắng của ông ấy, hắn bất giác siết chặt hai nắm tay, lẩm bẩm: “Lão gia tử, vì sự an toàn của cháu mà ông vứt bỏ cả sự oai phong và trang nghiêm còn sót lại của mình, như vậy có đáng không?”
Chương 7: Mang sính lễ đến rước rể
Người đời đều biết Cố tam công tử ăn chơi lêu lổng, có thể gọi là kẻ chuyên gây hoạ, không chừng một ngày nào đó xúc phạm đến Thánh thượng thì không phải chuyện đùa. Một tháng trước Cố Duệ Văn lẻn vào Lý gia, lớn tiếng chế nhạo tiểu thư nhà họ là người câm, chẳng những không bị Lý gia phạt mà còn trở thành thông gia với Lý gia.
Có thể thấy khi Cố Thương lão gia tử bí mật bàn bạc với Lý Thiên Nguyên lão gia tử của Lý gia đã phải hạ thấp mình và vứt bỏ khí khái của mình.
Nhìn bóng dáng lọm khọm của Cố Thương, trái tim của người đã sống hai kiếp như Cố Duệ Văn không kìm được bắt đầu run rẩy.
Bình thường Cố Thương nghiêm khắc với Cố Duệ Văn là vì muốn dạy hắn thành tài, nhưng dù ông ấy làm thế nào, hắn cũng không có chút tiến bộ, điều này khiến ông ấy rất đau buồn.
Một tháng trước, Cố Duệ Văn còn không màng hậu quả đi trêu chọc sỉ nhục tiểu thư Lý gia, điều này đã làm cho Cố Thương như già đi thêm vài tuổi. Vì vậy ông ấy đã suy nghĩ rất lâu, nếu không có cách nào làm Cố Duệ Văn chấn hưng uy danh của Cố gia, không bằng để cho hắn sống một cuộc sống bình thường cả đời.
Vậy nên mới có việc Cố gia và Lý gia trở thành thông gia với nhau.
“Nếu đã như vậy, một tháng sau, bản quan sẽ phái người thay mặt Uyển Như nhà ta mang sính lễ đến rước Tam công tử Cố gia về”.
Mặt Lý Thiên Nguyên đen như đít nồi, ông ta hừm một tiếng với thái độ rất miễn cưỡng. Ông ta vẫn không ưa nổi Cố Duệ Văn nên chẳng muốn nhiều lời.
Trong nháy mắt, một tràng tiếng hít vào thật nhỏ vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Thiên Nguyên quyền cao chức trọng.
Rước… Tam công tử Cố gia, Lý đại nhân không nể mặt Cố gia chút nào, dẫu sao cũng phải nói vài lời khách sáo chứ!
Mọi người không thể không nuốt nước bọt để kìm nén sự khiếp sợ trong lòng mình, đồng thời quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt Cố Thương, sợ ông ấy sẽ đột nhiên nổi trận lôi đình.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là Cố Thương chỉ khẽ run rẩy, sau đó hít sâu trả lời: “Cứ… làm theo lời Lý đại nhân đi”.
Sau khi nói xong câu này dường như đã rút sạch sức lực trong người Cố Thương, trông ông ấy như lại già thêm vài tuổi.
Ầm ầm!
Cố gia, gia tộc trấn quốc của Thiên Phong Quốc, Cố Thương lão gia tử lại cam tâm tình nguyện để đứa cháu trai còn lại duy nhất của mình ở rể Lý gia, quả thật khó có thể tưởng tượng. Dù mọi người đã nghe loáng thoáng về tin này, nhưng khi nghe chính miệng Cố Thương nói ra, họ vẫn không thể nào che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt mình.
Lý Thiên Nguyên nhìn thẳng vào Cố Thương, có vẻ ông ta cũng ngạc nhiên khi Cố Thương thoả hiệp, vẻ tối tăm trên mặt lập tức giảm bớt hơn một nửa. Ông ta liếc qua nhìn Cố Duệ Văn, vô cùng thất vọng định rời khỏi bữa tiệc. Dù sao thì nếu không phải vì chuyện thông gia, ông ta sẽ không xuất hiện ở đây, sinh nhật của một người vãn bối Cố gia chưa đủ đẳng cấp để mời ông ta đến chúc mừng.
Mọi người nhìn theo bóng lưng Lý Thiên Nguyên rời đi, tiếng bước chân thình thịch truyền đến trong lòng mỗi người.
“Đợi đã!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh một cách kì lạ này.
“Lý đại nhân, xin dừng bước!”
“Hử?”
Khi Cố Duệ Văn vừa dứt lời, bước chân Lý Thiên Nguyên lập tức dừng lại.
Các quan viên ở đây đều giật mình, không biết Cố Duệ Văn đột nhiên lên tiếng vì điều gì.
Cố Duệ Văn lập tức được tất cả mọi người chú ý, ngay cả Cố Thương lão gia tử cũng nhìn về phía hắn, sâu trong mắt có chút nghi hoặc.
“Cố công tử có việc gì không?”, Lý Thiên Nguyên nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn làm cho không khí xung quanh cũng như bị đóng băng.
Cố Duệ Văn bước vài bước lại gần Lý Thiên Nguyên, sau đó cười khẽ một tiếng, không hề sợ hãi nhìn vào mắt ông ta, nói thẳng: “Lý đại nhân, những lời ông nói vừa rồi không được đúng lắm, bản công tử muốn sửa lại”.
“Gì cơ?”, không chỉ Lý Thiên Nguyên mà ngay cả Cố Thương và những người khác cũng sững sờ.
“Lý đại nhân, ông nói một tháng sau mang sính lễ đến Cố gia, câu này bị ngược rồi”, hơi thở Cố Duệ Văn trở nên nặng nề, đôi mắt sáng ngời như sao trời, dù đang đối mặt với đại quan nhất phẩm đương triều cũng không sợ hãi chút nào.
“Cố công tử, ngươi có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng chắp hai tay ra sau lưng, mặt xám xịt trừng mắt nhìn Cố Duệ Văn.
Là một đại thần giữ cấp bậc nhất phẩm nhiều năm, hơi thở sắc bén trên người Lý Thiên Nguyên sớm đã khắc sâu vào trong xương tuỷ của ông ta. Giờ phút này, khí thế bức ấp kia phả vào mặt Cố Duệ Văn, khiến một số quan viên văn võ đang nhìn cũng trở nên căng thẳng, thậm chí họ còn bất giác lùi lại vài bước.
Lý Thiên Nguyên tức tối nhìn Cố Duệ Văn như muốn trấn áp linh hồn của hắn, nhưng hắn lại đứng yên bất động, mặt không đổi sắc, vẫn bình thản nhìn thẳng vào ông ta như thể mọi thứ chưa từng xảy ra.