Chương 11: Chúng ta có chính sự gì mà nói
Mặc dù lời Hàn Thụy An nói ra khiến vô số người ở hoàng thành khinh bỉ, nhưng hắn ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Bởi vì hắn ta cho rằng mỗi việc mình làm đều có lý tưởng, hoàn toàn khác với Cố Duệ Văn gây rắc rối.
Thân là bạn bè tốt, Hàn Thụy An sau khi nghe được tin tức Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên đối đầu, từ chối ở rể Lý gia, vội vàng chạy đến Cố phủ, người Cố gia cũng biết mối quan hệ giữa Hàn Thụy An và Cố Duệ Văn, đương nhiên không có ý ngăn cản hắn ta đi vào.
“Nhưng nửa đêm rồi, công tử cũng đã chìm vào giấc ngủ. Hàn công tử, ngài xem…”
Hộ vệ canh cửa cũng không dám tùy ý để Hàn Thụy An vào, mặc dù bọn họ biết thân phận của Hàn Thụy An, nhưng cũng không dám quấy rầy công tử nhà mình nghỉ ngơi. Nếu công tử trách tội xuống, vậy sẽ phiền toái lớn, ai mà biết công tử sẽ nghĩ ra cách gì đề trừng trị bọn họ.
Cố Duệ Văn ở trong phòng nghe thấy, đương nhiên biết Hàn Thụy An đến, thế là hắn chậm rãi đi đến bàn ghế chính giữa phòng, mở miệng nói: “Cho Hàn công tử vào!”
Rắc…
Cửa chậm rãi mở ra, một bóng người phóng cực nhanh vọt vào.
Hàn Thụy An vội vàng xông vào ôm lấy Cố Duệ Văn còn chưa kịp ngồi xuống, lại còn khóc lóc kêu ca: “Ca à! Có phải ca đang tìm đường chết không, lại dám mạnh miệng với lão già Lý gia kia, may mà là ca đó, nếu đổi lại người khác, e rằng đã phơi thây ngoài đường rồi”.
Hàn Thụy An đột ngột ôm lấy khiến Cố Duệ Văn ngơ ngác, sau đó hắn vội vàng dùng lực đẩy Hàn Thụy An ra: “Buông, đàn ông với nhau, ngươi không sợ xấu hổ, nhưng ta xấu hổ”.
Hàn Thụy An dường như cũng cảm nhận thấy có chút không ổn, hắn ta vội vàng vỗ cẩm y màu nâu nhạt, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn, đánh giá: “Ca, đại lễ hai mươi tuổi của ca vốn dĩ ta nên đến chúc mừng, nhưng lão gia tử nhà ta nhất quyết không cho ta đi, nói muốn ta chuẩn bị đi quân doanh rèn luyện, ta thấy khác gì làm khổ sai đâu”.
“Vậy sao ngươi ra ngoài được? Lão gia tử nhà ngươi chịu thả ngươi ra?”, Cố Duệ Văn chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một chén trà cho mình, có chút giễu cợt nói.
“Thôi đi, không phải ca không biết tính khí nóng nảy của lão gia tử nhà ta, nếu ông ấy chịu thay đổi quyết định, vậy mặt trời chắc chắn đã mọc đằng tây rồi”, Hàn Thụy An nhìn thấy trên bàn nước trà phả hương thơm, không chút khách khí uống một chén, sau đó ngồi đối diện Cố Duệ Văn, tiếp tục nói: “Ta lén chạy đi đấy, muốn nhìn xem ca còn sống hay không”.
“Lại chui chuồng chó đi ra ngoài, được đấy”, Cố Duệ Văn cười, híp mắt nói.
Nghe xong, Hàn Thụy An lập tức đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng phản bác: “Nói bậy!”
“Tiểu An, mau phủi bùn đất trên quần áo đi, sao lại không để ý chứ, dù sao cũng là công tử có danh tiếng trong hoàng thành, phải có phong độ”, Cố Duệ Văn chậm rãi chỉ vào chỗ vạt áo của Hàn Thụy An, giống như đang quan tâm nói.
“Ồ, chút bùn thôi mà, không dễ thấy đâu, không sao”, Hàn Thụy An nhìn vào chỗ Cố Duệ Văn đang chỉ, quả thật phát hiện ra có một vài vết bùn đất màu đen.
“Ha ha ha...”
Nghe thấy Hàn Thụy An nói vậy, Cố Duệ Văn không nhịn được cười.
Thấy vậy, Hàn Thụy An nào không biết Cố Duệ Văn đang cố ý nhạo báng mình. Vì vậy, Hàn Thụy An khẽ ho khan vài cái, che giấu vẻ ngượng ngùng của mình: “Khụ khụ khụ, cái đó, ca à, chúng ta đừng tập trung vào chuyện chuồng chó nữa được không, nói chính sự đi, nói chính sự”.
“Tiểu An, chúng ta có chính sự gì mà nói”, Cố Duệ Văn chậm rãi khép lại khóe miệng cười lạnh, nhấp một ngụm trà.
Hàn Thụy An nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, sau đó cố ý thấp giọng, lo lắng nói: “Cố ca, ta nói thật, nếu ca không ở rể Lý gia, chuyện này e rằng không xong đâu!”
Cố Duệ Văn gõ bàn, sau khi im lặng một lúc lâu, hắn nói: “Nhắc đến chuyện này, ban đầu hình như là các ngươi xúi bẩy ta đi tìm tiểu thư Lý gia đúng chứ?”
Hàn Thụy An bị Cố Duệ Văn nhìn chằm chằm, hắn ta sợ hãi, ánh mắt cụp xuống, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cố ca, ban đầu cả nhóm chúng ta đánh cược, bảo ca đi tìm tiểu thư Lý gia. Nhưng chúng ta không bảo ca nói mấy lời đó”.
Chương 12: Bách Mộng lâu kinh thành
Ban đầu đám con cháu nhà giàu Cố Duệ Văn đánh cược, chỉ cần ai dám tiến vào Lý gia nhìn tiểu thư nhà đó, vậy thì người đó từ nay về sau sẽ trở thành lão đại không cần bàn cãi. Cố Duệ Văn thời điểm đó không sợ trời không sợ đất, ngoài cả ngày gây chuyện ra thì không làm gì cả, cho nên…
“Được rồi, chuyện cũng đã rồi, nói nhiều làm gì”, Cố Duệ Văn không muốn nhắc chuyện này, bởi vì hắn cảm thấy trước kia giác quan thứ sáu chưa mở quả thật làm loạn quá mức, không nghĩ thì tốt hơn.
“Vậy, Cố ca… chúng ta làm thế nào? Thật sự là phải ở rể Lý gia? Hay đánh đổ Lý gia?”, Hàn Thụy An đứng nói chuyện, dường như cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn.
“Mọi chuyện đều có cách xoay chuyển, ta không sợ, ngươi sợ cái gì”, Cố Duệ Văn mặt không cảm xúc, dửng dưng nói.
Nghe xong, Hàn Thụy An trầm ngâm, sau đó khóe miệng cười hồn nhiên: “Hắc hắc, ca không sợ, đương nhiên ta cũng không sợ, ta chỉ tò mò Cố ca muốn làm thế nào mà thôi, không thì tối muộn như vậy ta chạy đến đây làm gì”.
“Khụ…”, Cố Duệ Văn với tính cách thờ ơ lạnh nhạt bây giờ cũng không nhịn được ho nhẹ một cái, thật muốn đánh cái tên Hàn Thụy An trước mắt một trận để hả giận.
“Ca, ta nghe nói mặc dù tiểu thư Lý gia không thể nói chuyện, nhưng cực kỳ xinh đẹp, ca có thể nói cho ta biết được không? Nếu tiểu thư Lý gia thật sự là quốc sắc thiên hương, ở rể cũng sẽ không thua thiệt, chỉ là về sau chắc không thể ăn chơi trai gái được, nếu không thì sẽ bị ông cụ Lý đâm chết”.
Hàn Thụy An không hề cảm nhận được tình cảnh của mình, vẫn tò mò nói.
“Cút!”
Tờ mờ sáng hôm sau, một chùm ánh sáng xuyên phá từng tầng mây mù chiếu xuống đất.
Hôm qua, câu chuyện Cố Duệ Văn đối đầu với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên lẳng lặng truyền khắp trong giới quan lại quyền quyết. Lập tức, rất nhiều người kinh ngạc nói thành lời.
Vừa sáng sớm Hàn Thụy An đã lén chạy đến Cố phủ.
“Cố ca, chúng ta phải lên đường rồi”, Hàn Thụy An theo sát bên cạnh Cố Duệ Văn, cười hì hì.
Cố Duệ Văn dừng bước, nghi ngờ nói: “Lên đường gì?”
“Ta biết nhất định ca sẽ quên mà, hai tháng trước không phải nói Bách Mộng lâu sẽ có một nhóm lớn thiếu niên thiếu nữ đến sao, hôm nay đến rồi, chúng ta mau qua đó đi, nói không chừng có thể gặp được một cô nương trẻ tuổi đúng ý, ha ha”, Hàn Thụy An nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bách Mộng lâu là hoa lâu đệ nhất kinh thành, không phải quan lớn thì không thể vào trong, không phải người có tiền thì càng không thể vào, người vào được Bách Mộng lâu đều là nhân vật có danh tiếng ở kinh thành.
Mỗi một khoảng thời gian, Bách Mộng lâu đều sẽ thu nhận các thiếu nam thiếu nữ từ khắp các nơi trong Thiên Phong Quốc, như vậy mới có thể đảm bảo việc kinh doanh thịnh vượng của Bách Mộng lâu, khiến người đến không cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay lại là ngày ‘nhập hàng’ 1 tháng một lần của Bách Mộng lâu, rất nhiều công tử trẻ tuổi không nhịn được muốn đi nhìn một phen, thậm chí chỉ cần giá tiền phù hợp cũng có thể mua được một cô nương hoặc người hầu ưa thích.
“Bách Mộng lâu…”, đối với nơi như Bách Mộng lâu, Cố Duệ Văn đương nhiên cực kỳ quen thuộc, dù sao hắn cũng được xem như là khách lâu năm ở đó, nhưng không phải đi tìm gái, mà là đi gây rắc rối: “Vậy thì đi xem thôi!”
“Mau đi thôi, đến muộn không chiếm được chỗ tốt thì ngượng lắm”, Hàn Thụy An cực kỳ hưng phấn kéo ống tay áo Cố Duệ Văn, chỉ muốn lập tức chạy đi.
“Gấp cái gì”, Cố Duệ Văn kéo ống tay áo, bình thản đi về phía trước.
“Cũng đúng, có Cố ca ở đây mà còn phải sợ không tranh được chỗ sao, ta không gấp, không gấp”, Hàn Thụy An ngơ ra một chút rồi vội vàng nịnh hót, theo sát sau lưng Cố Duệ Văn.
Hàn Thụy An biết rõ sức mạnh của vị ca ca này, mới đầu còn trực tiếp sai tùy tùng đánh công tử nhà Lễ Bộ Thượng Thư Tề đại nhân ở Bách Mộng lâu, lý do chính là Tề công tử và hắn mặc đồ giống nhau, ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Duệ Văn.
Ban đầu sự việc này gây ra nhiều náo động, nhưng Cố Duệ Văn chẳng làm sao, có thể tưởng tượng ra uy danh của Cố gia lợi hại đến nhường nào. Vì vậy, Bách Mộng lâu có thể không nể mặt Hàn Thụy An, nhưng vẫn phải nể mặt Cố Duệ Văn này. Nếu không thì dù Bách Mộng lâu bị đập tan, nhân vật lớn đứng đằng sau e rằng cũng phải cân nhắc.
Cố Duệ Văn liếc mắt nhìn Hàn Thụy An, nhếch miệng cười, giống như đã đoán được chút tâm tư của hắn ta: “Đi thôi!”
“Được”, Hàn Thụy An vô cùng phấn khởi nói.
Chương 13: Đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ
Bách Mộng lâu, một giấc mộng làm đàn ông mất hồn mất vía, mười giấc mộng lưu luyến không quên.
Hoàng thành vô cùng sầm uất, mà Bách Mộng lâu tọa lạc ở vùng đất phồn hoa nhất trong thành, hơn nữa khách đến đều là nhân vật có tiền. Có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng Bách Mộng lâu không đơn giản.
Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An ngồi xe ngựa, xuyên qua từng con đường phồn hoa, đến địa giới Bách Mộng lâu.
Đường phố ở đây vàng bạc đầy đất, khắp nơi đều là quý nhân, hai bên đường phố đều là xe ngựa sang trọng khắc vàng. Người có thể du ngoạn trên con đường này phần lớn đều là quan lớn quyền quý, thương nhân có tiền.
Dõi mắt nhìn lại, con đường nơi Bách Mộng lâu tọa lạc có thể nói cực kỳ xa hoa.
Bách Mộng lâu, tấm biển ba chữ lớn mạ vàng được treo trên đỉnh lầu các cao dựng thẳng đứng giữa trời, khí thế nguy nga.
“Bách Mộng lâu, đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ”.
Sau khi Cố Duệ Văn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy ngoài sân Bách Mộng lâu dùng tường sơn màu đỏ phấn bao quanh, liễu xanh rũ xuống bốn phía, gió mát thổi đến, cành liễu khẽ bay giữa hư không, không giống cảnh phàm trần.
Phong cách đặc sắc làm nổi bật vẻ đẹp Bách Mộng lâu chính là dòng suối trong veo nhìn rõ cả đáy chảy bên ngoài. Dòng suối nhỏ và dài trải khắp các ngõ ngách từ trong ra ngoài Bách Mộng lâu, hướng về phía cửa lớn, rộng lớn tráng lệ.
“Cố ca, chúng ta mau vào thôi! Đừng đứng ngây ra ở cửa nữa!”, sau khi Hàn Thụy An xuống xe ngựa, vội vàng kéo tay Cố Duệ Văn, gấp gáp muốn xông vào trong Bách Mộng lâu.
Khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười khổ, chỉ đành để mặc Hàn Thụy An kéo hắn đi vào. Có thể nói, Cố Duệ Văn rất quen thuộc với Bách Mộng lâu, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ. Suy cho cùng, bây giờ giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn đã mở, rất nhiều thứ cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
“Cố... Cố công tử tới rồi!”, Cố Duệ Văn vừa bước vào cửa lớn Bách Mộng lâu, thị nữ xinh đẹp ngạc nhiên tiến lên nghênh đón: “Cố công tử, Hàn công tử, mời vào”.
Hàn Thụy An nhìn thấy phản ứng của mấy thị nữ đứng cửa này, không nhịn được liếc nhìn Cố Duệ Văn, giống như muốn nói rằng hù dọa những cô nương dễ thương này quả đúng là tội ác tày trời.
“Cố Tam công tử!”
Đại sảnh Bách Mộng lâu đặt mười mấy bộ bàn ghế tinh xảo xa hoa, rất nhiều công tử đang vui vẻ đùa giỡn lần lượt quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Cố Duệ Văn bọn họ đều giật mình.
Rất nhiều công tử ở đây hiện giờ đều biết chuyện đối đầu giữa Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên, không ai không kinh hãi run sợ, bọn họ cảm thấy Cố Duệ Văn đúng là to gan, cũng chỉ có hắn mới dám đối mặt với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên trước mắt mọi người.
Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy Cố Duệ Văn vui vẻ xuất hiện trước Bách Mộng lâu, đương nhiên không thể giữ vững bình tĩnh.
Khoảnh khắc đám kỹ nữ trong đại sảnh nhìn về phía Cố Duệ Văn, không nhịn được chớp chớp đôi mắt đẹp, sắc mặt ửng đỏ.
“Mẹ nó! Hôm nay sao ông thần này lại đến? Không phải hắn lại muốn gây chuyện gì đấy chứ?”, thậm chí có người còn không nhịn được thầm văng tục.
Rất nhanh, một thiếu nữ trẻ tuổi của Bách Mộng lâu đi về phía Cố Duệ Văn, mặt đẹp có chút nơm nớp lo sợ, giọng nói du dương: “Cố công tử, Hàn công tử, mời theo nô tỳ vào nhã các”.
Cố Duệ Văn quan sát cô nương trước mặt, gật đầu đáp: “Ừ”.
Đứng bên cạnh Cố Duệ Văn, Hàn Thụy An thân là cháu ruột của Binh bộ Thượng Thư cũng hơi bị coi thường một chút. Nhưng Hàn Thụy An không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn thấy cực kỳ bình thường, dù sao hành động của Cố Duệ Văn ai cũng biết.
Vì vậy, dưới cái nhìn chằm chằm của rất nhiều người, Cố Duệ Văn theo thiếu nữ đi lên tầng hai nhã các Bách Mộng lâu.
Ngồi bên trong nhã các, Cố Duệ Văn có thể nhìn thấu mọi ngõ ngách của Bách Mộng lâu xuyên qua cửa các.
“Công tử, mời dùng trà”, trong nhã các có hai thị nữ xinh đẹp như hoa, cung kính châm trà rót nước cho Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An, nhẹ nhàng ân cần khiến người khác hài lòng.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Cố Duệ Văn quay đầu hỏi Hàn Thụy An: “Không phải ngươi nói hôm nay Bách Mộng lâu có một đám thiếu nam thiếu nữ đến sao, người đâu?”
“Cố ca, đừng gấp! Có lẽ lát nữa sẽ xuất hiện”, Hàn Thụy An nhếch miệng, nhẹ giọng cười nói.
“Được rồi”, Cố Duệ Văn cúi đầu nhìn đám người trong đại sảnh, gật đầu nói.
“Yên tĩnh quá, ca đợi chút, ta đi gọi Nhiễm cô nương qua đàn cho ca một khúc”, Hàn Thụy An nhìn Cố Duệ Văn, cười xấu xa.
Không chờ Cố Duệ Văn mở miệng, Hàn Thụy An đã ra khỏi cửa nhã các, chắc hẳn là đi tìm Nhiễm cô nương mà hắn ta đã nói.