• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Ngươi tin không?



“Sao hắn lại đến đây?”



Nhìn Cố Duệ Văn dáng vẻ phóng khoáng, Mạc Tử Thành híp mắt.



Giây tiếp theo, hai người nhìn nhau.



Cố Duệ Văn cực kỳ bình thản nói với Mạc Tử Thành: “Thế tử, mấy năm không gặp, từ biên cương về cũng không nói với bổn công tử một tiếng”.



“Cố Tam công tử là người bận rộn, bổn thế tử không muốn quấy rầy ngươi đâu”, Mạc Tử Thành không ngồi yên nữa, thân hình thon dài trực tiếp đứng thẳng, khẽ cười nói.



“Ồ? Hóa ra Mạc thế tử lại nghĩ bổn công tử như vậy, có phải bổn công tử nên cảm tạ Mạc thế tử hay không”, trong lời nói của Cố Duệ Văn có chút hùng hổ dọa người.



“Không cần đâu”, một luồng khí tức chèn ép nhàn nhạt tản ra từ trên người Mạc Tử Thành, nhìn ra được vài phần khí thế đã được hắn ta tôi luyện mấy năm nay ở biên cương.



“Nếu đã như vậy, Mạc thế tử không có việc gì, vậy mời ra ngoài! Bổn công tử còn phải nghe Nhiễm cô nương đàn mấy khúc, không thiết đãi được Mạc thế tử nữa”, khóe miệng Cố Duệ Văn khẽ nhếch lên, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trình Huân Nhiễm.



“...”, Hàn Thụy An ở bên thấy vậy ngơ ngác, hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng hai bên chạm mặt, nhưng không ngờ Cố Duệ Văn lại ngang ngược như vậy, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.



Điều quan trọng là Mạc Tử Thành đi vào trước! Hắn đổi khách thành chủ đuổi Mạc Tử Thành ra ngoài, đây khác gì không cho hắn ta mặt mũi.



“Ca, thật không hổ danh là ca ta”, Hàn Thụy An trong lòng vô cùng kích động lẩm bẩm nói. Mắt hắn ta nhìn Cố Duệ Văn đều hiện lên tinh quang khâm phục không ngớt, thanh niên đồng lứa dám đắc tội với Bình Thành Vương thế tử, e rằng chỉ có Cố Duệ Văn.



Lời Cố Duệ Văn không chỉ khiến Hàn Thụy An ngây ra, hơn nữa còn khiến hai người Trình Huân Nhiễm và Mạc Tử Thành cũng ngơ ngác.



“Ngươi!”, một khắc sau, Mạc Tử Thành đột nhiên trừng mắt lên nhìn.



“Ta làm sao!”, Cố Duệ Văn ngay sau đó hỏi ngược lại.



“Cố công tử, hình như ngươi hơi quá rồi, nơi này là Bách Mộng lâu, không phải đại viện Cố gia của ngươi. Huống chi, bổn thế tử đã đặt Minh Yên các, người phải ra ngoài là Cố công tử ngươi!”



Mạc Tử Thành hừ lạnh, phất ống tay áo, cực kỳ bất mãn nói.



Cố Duệ Văn tiện tay nâng chén trà thơm lừng lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó thản nhiên nói với Mạc Tử Thành: “Ngươi tin không?”



“Cái gì?”, Mạc Tử Thành theo bản năng hỏi ngược lại.



Hàn Thụy Anh nhìn Cố Duệ Văn ngồi im, thì thầm nói nhỏ: “Cố ca sẽ không định làm chuyện ngốc nghếch gì chứ!”



“Cho dù bổn công tử hôm nay gọi người đánh ngươi một trận, sau đó ném ra khỏi Bách Mộng lâu, Bình Thành Vương cũng không làm gì nổi bổn công tử đâu, nhiều nhất chỉ khiển trách một trận. Ngươi tin không?”, ánh mắt Cố Duệ Văn trêu ghẹo nhìn thẳng vào Mạc Tử Thành, như thể đang trình bày một sự thật.



“...”, Hàn Thụy An thiếu chút nữa phun ra một câu thô tục, hắn ta từ từ chuyển dần ánh mắt kinh ngạc và bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Tử Thành, trong lòng mặc niệm: “Ở kinh thành ai chẳng biết ông thần này coi trọng Nhiễm cô nương, Mạc thế tử ngươi vừa về liền bắt Nhiễm cô nương đánh đàn phục vụ, không phải đi gây sự thì là gì”.



“Ngươi…”, Mạc Tử Thành sửng sốt một hồi, sau đó nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi phun ra một câu.



Trong lòng Mạc Tử Thành biết rất rõ, mặc dù hắn ta là Bình Thành Vương thế tử, nhưng so với Cố Duệ Văn vẫn kém xa. Bởi vì ông cụ Cố vẫn còn sống.



“Mạc thế tử, xin mời!”, Cố Duệ Văn chẳng buồn để ý Mạc Tử Thành nghĩ thế nào, trực tiếp chỉ vào cửa Minh Yên các, không cảm xúc nói.



Mạc Tử Thành hít sâu một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, sắc mặt tái mét, trầm giọng nói: “Nếu Cố công tử hạ lệnh đuổi khách, vậy bổn thế tử không quấy rầy nữa. Ngày sau, hy vọng Cố công tử vẫn có thể nhàn nhã như vậy”.



Mạc Tử Thành hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra khỏi Minh Yên các, không còn thấy bóng người.



Nhìn bóng lưng Mạc Tử Thành rời đi, khóe miệng Hàn Thụy An không nhịn được co quắp, tùy ý nhìn dáng vẻ dửng dưng của Cố Duệ Văn, lại càng cảm thấy bi thảm thay cho Mạc Tử Thành.



Mắt đẹp của Trình Huân Nhiễm chợt lóe, khuôn mặt xinh đẹp cũng nổi lên vẻ kinh hãi, nhưng nàng ấy nhanh chóng bình thường lại, khom người nói với Cố Duệ Văn: “Công tử, hôm nay muốn nghe khúc hát gì?”



“Huân Nhiễm cô nương tùy ý đàn mấy khúc là được”, Cố Duệ Văn nhìn giai nhân trước mắt, nhẹ nhàng cười.



Môi đỏ của Trình Huân Nhiễm mím lại lộ ra nụ cười xinh đẹp, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, váy dài màu tím dung hòa với mái tóc dài, cùng tiếng đàn tạo thành một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.



Tiếng đàn thăm thẳm giống như biểu đạt độc tấu nội tâm Trình Huân Nhiễm, u sầu dưới mắt theo tiếng đàn phản chiếu vào trong mắt Cố Duệ Văn.



Đường giang hồ, người hồng trần, chờ hồng nhan tản đi, trước tiếng đàn còn có ai?



Trình Huân Nhiễm rất rõ, dù mình đẹp thế nào, tài nghệ đánh đàn cao bao nhiêu, cuối cùng theo thời gian cũng hóa thành xương khô.

Chương 17: Người mới



Nhiều năm sau, người ở Minh Yên các không còn là nàng ấy, trong Bách Mộng lâu cũng không còn bóng dáng xinh đẹp của nàng ấy nữa, còn đi về đâu, một nữ tử bụi trần như nàng ấy làm sao biết được kết cục của mình?



Tiếng đàn vang lên, từng luồng cảm xúc truyền ra ngoài.



Cố Duệ Văn chậm rãi khép hai tròng mắt, lẳng lặng lắng nghe khúc hát vô danh. Kiếp trước hắn trải qua vô số kiếp nạn, cũng không địch lại với sự ăn mòn của năm tháng, làm sao hắn không nghe ra tâm trạng trong khúc đàn của Trình Huân Nhiễm.



Kiếp này nếu không phải có Cố gia, e rằng Cố Duệ Văn còn chưa kịp hồi phục tri thức của kiếp trước đã chết thảm rồi. Vì vậy, Cố Duệ Văn không rõ mình nợ Cố gia cái gì.



Cố gia của Cố Duệ Văn vĩnh viễn sẽ không suy tàn!



Khúc cuối, Cố Duệ Văn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thẳng vào Trình Huân Nhiễm, trịnh trọng nói: “Nhiễm cô nương, nếu cô muốn rời khỏi Bách Mộng lâu, tìm một chỗ bắt đầu cuộc sống mới, ta có thể giúp cô”.



Lần này, Cố Duệ Văn không dùng bổn công tử để xưng hô, mà dùng ta. Bởi vì đây là một lời hứa, Cố Duệ Văn rất trịnh trọng.



Trình Huân Nhiễm đột nhiên ngây ra, hai mắt nổi lên từng tia rung động, im lặng một hồi rồi mới nói: “Huân Nhiễm đa tạ Cố công tử quan tâm nhiều năm nay, hạng nữ nhi yếu đuối như Huân Nhiễm nếu như rời khỏi Bách Mộng lâu, làm sao có thể sống tự lập ở nơi khác được”.



Chi bằng cứ ở lại Bách Mộng lâu, nhân lúc vẫn còn dung nhan, đàn thêm mấy năm nữa cho công tử, vậy cũng đủ rồi.



Những lời này Trình Huân Nhiễm âm thầm nói trong lòng, còn những thứ khác, nàng ấy cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.



Hạng nữ tử lưu lạc vào nơi bụi trần chẳng khác gì một món đồ chơi trong mắt quan lại quyền quý, có thể gặp được người thật lòng chờ đợi như Cố Duệ Văn, Trình Huân Nhiễm cũng hài lòng rồi.



“Ừ”, Cố Duệ Văn chần chừ gật đầu.



Đúng vậy, nữ tử dung mạo xinh đẹp yểu điệu không quyền không thế giống như Trình Huân Nhiễm nếu như mất đi che chở của Bách Mộng lâu, e rằng cũng không có kết cục gì tốt.



“Cố ca, một thị nữ vừa đến cửa thông báo mời chúng ta đi xuống tham dự lễ”.



Lúc này, giọng nói của Hàn Thụy An phá vỡ bầu không khí nặng nề đè nén trong Minh Yên các.



Lễ ở Bách Mộng lâu chính là ngày đổi mới mấy tháng một lần, rất nhiều công tử trẻ tuổi và quan lại quyền quý cũng tới xem những cô nương trẻ tuổi mới đến này.



Hiện giờ, đại sảnh Bách Mộng lâu tập trung trên một trăm công tử, khắp nơi đều kỹ nữ phục vụ



Mùi nước hoa và mùi son phấn phụ nữ xông vào mũi, khiến rất nhiều người mê mẩn, trong ánh mắt mang theo vẻ mê man lười biếng, thật sung sướng biết bao.



Sau khi Cố Duệ Văn rời khỏi Minh Yên các trên tầng, hắn cùng Hàn Thụy An đến chỗ đại sảnh tầng một trong Bách Mộng lâu.



Cố Duệ Văn mặc áo trắng, đôi mắt sắc bén, mái tóc dài bồng bềnh, lập tức thu hút ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong đại sảnh.



“Cố thiếu gia lại xuống rồi, mẹ nó! Lễ lần trước, ông thần này đều ở trên lầu nghe đàn uống rượu, hôm nay sao lại phá thiên hoang đi ra nhỉ?”, một vị công tử thế gia trong đại sảnh nhìn thấy Cố Duệ Văn chậm rãi đi xuống, kích động sợ hãi, chén rượu trong tay cũng run rẩy.



“Hy vọng hôm nay ông thần này tâm tình tốt, nếu không e rằng sẽ lại xảy ra chuyện”, một công tử anh tuấn nào đó âm thầm lau mồ hôi trên trán, tự lẩm bẩm.



“Nếu có thể được Cố công tử xem trọng, vậy thì tốt biết bao…”, rất nhiều cô gái xinh đẹp trong đại sảnh nhìn vào Cố Duệ Văn, tâm hồn thiếu nữ hỗn loạn. Các nàng hy vọng mình giống Trình Huân Nhiễm ở Minh Yên các, có thể nhận được sự che chở của Cố Duệ Văn, vậy thì các nàng tội gì phải tiếp rượu đàn hát cả đêm lẫn ngày, tội gì phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.



“Cố công tử và Hàn công tử đến rồi! Các công tử vào ngồi đi!”



Nữ tử đứng ở cửa cầu thang nghênh đón Cố Duệ Văn chính là chưởng sự của Bách Mộng lâu, mặc dù nàng ta đã gần bốn mươi, nhưng đôi mắt xinh đẹp và dáng vẻ mềm mại vẫn khiến người ta không thể nào khinh thường.



Tô Tỉnh Viện thân là quản sự Bách Mộng lâu, cũng không muốn đắc tội với Cố Duệ Văn, nàng ta mím đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, nghênh đón Cố Duệ Văn từ trên tầng đi xuống, không dám có chút bất kính.



Ban đầu Cố Duệ Văn gây rắc rối ở Bách Mộng lâu, đánh các đại công tử nhà giàu, không quan tâm đến quy tắc của Bách Mộng lâu, đương nhiên đáy lòng Tô Tỉnh Viện cực kỳ bất mãn.



Vì vậy, Tô Tỉnh Viện đã bẩm báo bất mãn trong lòng cho chủ sự chân chính của Bách Mộng lâu. Nhưng điều khiến nàng ta kinh ngạc chính là, chủ sự vô cùng cao quý trong mắt nàng ta lại nói một câu: “Cố gia không dễ chọc, cứ để hắn náo loạn đi! Cho dù hắn có phá hủy Bách Mộng lâu cũng không thể bất kính với hắn”.



Từ đó về sau, Tô Tỉnh Viện cũng không còn có thái độ bất mãn với Cố Duệ Văn nữa, mỗi lần hắn đến Bách Mộng lâu, nàng ta đều đích thân tiếp đãi, pha trà phục vụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK