Chương 21: Vụ cá cược
“Tô tỷ tỷ, bản công tử không nói đùa với tỷ, ta muốn tất cả những người này, tỷ đưa ra một cái giá đi!”
Làm sao Cố Duệ Văn có thể không nhìn ra thủ đoạn lấy lui làm tiến của Tô Tỉnh Viện, nhưng hắn vẫn thản nhiên nhẹ giọng nói.
Hàn Thuỵ An nhìn thấy cảnh này, cảm thấy phức tạp lầm bầm: “Mình chơi vui thôi không được sao, chắc hôm nay vị đại ca này lại muốn làm loạn nữa rồi, đau đầu quá đi mất…”
Nụ cười trên khoé môi Tô Tỉnh Viện dần biến mất, nàng ta nheo mắt nhìn thẳng vào Cố Duệ Văn, ngực phập phồng như đang kìm nén cơn giận, nghĩ đến lời cảnh cáo của trưởng bối, nàng ta lạnh mặt vài giây rồi quay đầu nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, cười đáp: “Cố công tử, dù tỷ tỷ có đồng ý cho ngươi đưa những người này đi thì các vị công tử và đại nhân đây hẳn cũng sẽ không đồng ý”.
Đến lúc này, chuyện này không còn là chuyện của các thiếu niên thiếu nữ nữa mà là vấn đề thể diện. Tô Tỉnh Viện rất khôn khéo đẩy mọi chuyện lên đầu những người ở đây, để mình trở thành người ngoài cuộc.
Nếu Cố Duệ Văn thực sự muốn một tay che trời đưa những thiếu niên thiếu nữ này đi, vậy thì hắn sẽ đắc tội các công tử thế gia và phú thương đại giả ở đây.
“Cố công tử, chuyện này quả thật không thể như vậy, nếu hôm nay ngươi đưa những người này đi thì chẳng phải chúng ta đã tốn công sao”, chẳng mấy chốc đã có một giọng nói bất mãn vang lên.
“Cố công tử, hay là thế này, ngươi chọn trước một nửa mỹ nữ, những người còn lại để cho chúng ta cạnh tranh công bằng, ngươi thấy sao?”, sau đó có một công tử thế gia nghĩ ra cách hoà giải, đã đủ nể mặt Cố Duệ Văn.
“Cách này cũng được, Cố công tử chọn trước một nửa đi”, có người nói hùa theo.
Nghe thấy lời của họ, Cố Duệ Văn không thể không cười khẩy.
Hắn đứng dậy nhẹ nhàng để một tay ra sau lưng, xoay người nhìn họ, sau đó nói với mười mấy bóng dáng cực kì quen thuộc: “Phùng Giang, Triệu Nhân, Trương Vũ An…”
Cố Duệ Văn liên tục nói ra tên của mười mấy vị công tử thế gia, thản nhiên nhếch môi hỏi: “Các ngươi có còn nhớ vụ cá cược của chúng ta trước đây không?”
Những công tử bị Cố Duệ Văn gọi tên đều không nhịn được rùng mình, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ “cá cược”, họ đều toát mồ hôi lạnh, nở một nụ cười gượng gạo.
Họ đã đánh cược với nhau rằng ai có thể đi vào Lý gia, gặp được tiểu thư Lý gia và chế giễu vài câu, sau này người đó sẽ là đại ca. Mấy tháng trước Cố Duệ Văn lẻn vào Lý gia vì vụ cá cược này, hắn đã sỉ nhục tiểu thư Lý gia bằng lời nói, sau đó mới có chuyện ở rể.
“Nếu các vị công tử không nhớ, bản công tử sẽ nhắc lại tình hình cụ thể ngày hôm đó để giúp các ngươi nhớ lại”, Cố Duệ Văn nhếch môi nhìn đám bạn vô công rồi nghề trước mặt mình, nhẹ nhàng nói.
Nhắc lại tình hình cụ thể ngày hôm đó? Việc này có thể nói trước mặt mọi người à?
Ngày hôm đó họ đều nói ra những lời vô lễ với tiểu thư Lý gia, thậm chí còn lấy nàng làm chủ đề cười cợt. Nếu chuyện này bị Cố Duệ Văn nói ra thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Họ không nghĩ sau này mình sẽ được sống yên ổn, có lẽ sẽ không có đường lui.
“Ca, đại ca, chúng ta đều nhớ mà, huynh không cần giúp chúng ta nhớ lại đâu”, một vị công tử mặc áo gấm lập tức đứng dậy, vội vàng cung kính cười đáp.
“Đại… Đại ca, chúng ta vẫn còn nhớ, huynh nói gì đều đúng”.
“Kể từ hôm nay, huynh sẽ là đại ca của Trương Vũ An ta”.
Ngay sau đó, mười mấy vị công tử thế gia có địa vị không thấp vội vàng đứng dậy trả lời, họ nhìn Cố Duệ Văn bằng ánh mắt chất chứa nỗi khổ, vô cùng hoảng hốt.
Cố Duệ Văn giả vờ bất đắc dĩ, thở dài: “Nếu các ngươi đã nói như vậy, bản công tử là đại ca, đưa những người này đi có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề. Nếu ai có vấn đề thì sẽ là kẻ thù của Lạc gia ta”, Cố Duệ Văn vừa dứt lời, một vị công tử lập tức bày tỏ thái độ của mình, trả lời với vẻ mặt cực kì phức tạp.
“Đúng, đại ca chúng ta muốn những thiếu niên thiếu nữ trên đài, Phùng Giang ta vô cùng tán thành”, đám công tử thế gia lần lượt lên tiếng.
Trong phút chốc tất cả họ đều đứng về phía Cố Duệ Văn, điều này khiến Tô Tỉnh Viện ở trên đài kinh ngạc đến mức trợn to đôi mắt đẹp. Nàng ta cứ tưởng Cố Duệ Văn sẽ biết khó mà lui, ai ngờ tình hình lại trở nên như thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta: “Chuyện gì thế này?”
“Tô tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, rất nhiều người đều đồng ý, hầu như những người không lên tiếng đều cam chịu hành vi của bản công tử”, Cố Duệ Văn chậm rãi xoay người nhìn về phía Tô Tỉnh Viện, cười khẽ.
Nàng ta sững sờ, đôi môi đỏ nhếch lên nở một nụ cười gượng gạo: “Việc này… Cố công tử đã lên tiếng, tỷ tỷ sẽ không nhiều lời nữa. Có điều về giá cả, có lẽ ngươi sẽ không keo kiệt với một nữ tử yếu đuối như tỷ tỷ đâu nhỉ?”
“Không sao, số tiền này sẽ do các tiểu đệ của ta trả, xin Tô tỷ tỷ yên tâm”, Cố Duệ Văn nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn về phía đám công tử bột còn đang sợ hãi.
Phụt!
“…”, mọi người choáng váng.Chương 22: Mình mua người khác trả tiền
Lời nói không gây sốc sẽ không ngừng, câu này của Cố Duệ Văn lại khiến cho mọi người sững sờ.
Lúc này không chỉ Tô Tỉnh Viện và Hàn Thuỵ An, ngay cả những kẻ đứng xem bên cạnh cũng mặt mày thất sắc. Mình là người mua nhưng lại bắt người khác trả tiền, chuyện quái gì thế này?
“Làm sao, các ngươi không đồng ý? Lẽ nào các ngươi muốn để cho ta trả tiền? Hay là các ngươi không chịu nhận người đại ca này?”
Cố Duệ Văn nhìn đám công tử bột trợn mắt muốn cự tuyệt, lập tức nhíu mày hỏi ngược lại.
“Đồng ý, đương nhiên… đồng ý, huynh cứ quyết định đi”, một trong số đó sợ Cố Duệ Văn trở mặt nói ra những lời không nên nói, vội vàng nghiến răng trả lời.
“Còn các ngươi?”, Cố Duệ Văn dời mắt về phía những người còn lại không lên tiếng, trầm giọng hỏi.
“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý”, đám công tử thế gia nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn, họ đỏ mặt nhìn nhau rồi gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt rồi”, Cố Duệ Văn cười khẽ, sau đó quay đầu sang nói với Tô Tỉnh Viện trên đài: “Tô tỷ tỷ, tỷ nghe thấy chưa, nhớ lấy tiền của tiểu đệ ta”.
Vô sỉ!
Mọi người không thể nhịn được nữa rời mắt khỏi Cố Duệ Văn, họ sợ mình sẽ bị dáng vẻ này của hắn chọc tức chết.
Tô Tỉnh Viện thực sự không ngờ kết quả lại thành ra thế này. Nàng ta nhìn Cố Duệ Văn bình tĩnh, lại quay đầu nhìn đám công tử thế gia nén giận xanh mặt, môi đỏ khẽ giật.
Còn nhóm thiếu niên thiếu nữ trên đài đều đang nhìn Cố Duệ Văn, họ biết kể từ giờ phút này, sinh tử của họ đều nằm trong tay công tử áo trắng xa cách và kiêu ngạo trước mặt này.
Một số thiếu niên nhìn thấy cảnh này đều âm thầm siết chặt nắm đấm. Nếu họ cũng có khả năng một thân một mình khiến tất cả quý tộc quan lại ở đây không dám lên tiếng phản bác như vị công tử áo trắng này, vậy thì có lẽ họ sẽ có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Cố Duệ Văn không rảnh quan tâm người khác suy nghĩ gì, khoé miệng hắn luôn giữ nụ cười mỉm: “Tô tỷ tỷ, tỷ nhớ đưa những thiếu niên thiếu nữ này đến Cố gia đấy”.
“Tiểu An, chúng ta đi thôi”, sau đó Cố Duệ Văn nói với Hàn Thuỵ An bên cạnh mình: “Không có gì để chơi cả”.
Phụt!
Không có gì để chơi? Xem ra ở trong mắt hắn, sự việc hôm nay chỉ là một trò đùa thôi.
Cũng đúng, đối với Cố gia, một gia tộc đã lên chiến trường giết địch, trấn thủ biên cương mấy chục năm, chuyện của Cố Duệ Văn chỉ là trò đùa trẻ con. Hơn nữa so với những gì hắn làm trước đây, hôm nay đã coi như là nhỏ.
Rất nhiều người lập tức nén giận vào bụng, sợ thể hiện ra sẽ làm Cố Duệ Văn bất mãn, như vậy sẽ rất phiền phức.
“Hở… À…”, Hàn Thuỵ An bị Cố Duệ Văn kéo đi mới hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc.
Hắn ta kinh ngạc không phải vì Cố Duệ Văn mua cả nhóm thiếu niên thiếu nữ này, mà là vì hắn không chỉ khiến cho đám người Bách Mộng lâu ăn quả đắng, hơn nữa còn không cần bỏ tiền túi của mình ra.
Còn điều gì tuyệt vời hơn nữa? Mình hào phóng thoả thích để người khác trả tiền.
Hàn Thuỵ An ngẩng đầu lên nhìn Cố Duệ Văn bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục, hắn ta thầm giơ ngón tay cái lên, cảm thấy phục Cố Duệ Văn sát đất.
Thế là Cố Duệ Văn và Hàn Thuỵ An rời khỏi Bách Mộng lâu, chỉ để lại bóng lưng nhẹ nhàng trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“Ca, huynh là đại ca ruột của ta”, sau khi bước ra khỏi Bách Mộng lâu, Hàn Thuỵ An nhìn thẳng vào Cố Duệ Văn nói.
Ở trong mắt hắn ta, về những gì vừa xảy ra, không từ nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc và kính nể trong lòng hắn ta. Cố Duệ Văn tự tin bá đạo, sau đó bắt các công tử thế gia khác trả tiền, đây đúng là thao tác như thần. Đối với chuyện này, Hàn Thuỵ An kích động và khâm phục đến mức run rẩy.
Cố Duệ Văn bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn ta: “Ta khuyên ngươi nên về nhà sớm một chút, nếu không phụ thân ngươi có thể sẽ đánh chết ngươi”.
“…”, Hàn Thuỵ An nghĩ tới địa vị của mình ở nhà mà khóc không ra nước mắt: “Chúng ta đều là con cháu thế gia, cớ sao lại có chênh lệch lớn như vậy?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi đánh thắng được phụ thân mình, Hàn gia rồi cũng sẽ thuộc về ngươi thôi”, Cố Duệ Văn vỗ nhẹ vào vai Hàn Thuỵ An, trêu hắn ta.
“Đánh phụ thân ta? Thôi đi, ta vẫn nên đợi đến ngày ông ấy chầu trời thì hơn”, Hàn Thuỵ An nuốt nước bọt mấy lần, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Khoé miệng Cố Duệ Văn khẽ giật, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cười mắng: “Mau cút đi!”
Đương nhiên Hàn Thuỵ An không dám ở lại lâu, hắn ta lập tức lên xe ngựa chạy như bay về phía nhà mình.