• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chư vị, những thiếu nữ này đều còn trong trắng, đều là mỹ nhân được tuyển chọn kỹ lưỡng. Còn về những thiếu nam này đều là người có chút thiên phú, mang về bồi dưỡng làm nộ bộc trong gia tộc cũng không tệ”.



Mỗi cái cau mày mỗi nụ cười của Tô Tỉnh Viện cũng khiến rất nhiều người rạo rực, nàng ta khẽ nói: “Hôm nay Bách Mộng lâu chọn ra mười thiếu nữ cho mọi người đấu giá, hai mươi ba thiếu nam trên sân khấu cũng bán hết”.



Ở xã hội cá lớn nuốt cá bé này, con người cũng trở thành món hàng cho cường hào quý tộc.



“Tô tỷ tỷ, nếu đã như vậy, ta muốn cô nương kia!”, lời Tô Tỉnh Viện vừa dứt, dưới sân khấu có một công tử không nhịn được đứng dậy, chỉ vào thiếu nữ mặc váy trắng, hét lớn.



“Phùng công tử đừng gấp, chúng ta cứ từng bước từng bước, như vậy mới thú vị”, Tô Tỉnh Viện theo tiếng nói nhìn về phía công tử vừa nói xong, khẽ cười đáp lại.



“Cũng được, hôm nay không thể gấp”, Phùng Giang dường như cũng cảm thấy không hợp quy củ, cười giễu cợt.



“Ha ha ha…”, trong đại sảnh lập tức truyền đến tiếng cười, bầu không khí sục sôi không dứt.



Bỗng nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không khí, khiến tất cả mọi người đột nhiên giật mình.



“Tô tỷ, những thiếu nam thiếu nữ này bổn công tử đều muốn hết!”



Cố Duệ Văn mở miệng, Bách Mộng lâu trong nháy mắt yên tĩnh.



Thật ra thì Cố Duệ Văn không muốn chọc thêm thị phi, nhưng hắn nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu rơi nước mắt, giống như nhìn thấy kiếp trước của mình. Hắn biết, nếu không có cơ hội, vậy thì những thiếu nam thiếu nữ này sẽ không có kết cục tốt.



Cố Duệ Văn tự nhận mình không phải người lương thiện gì, tay hắn từng nhuốm máu tươi, từng đặt chân qua vô số cổ quốc, từng không coi trời đất này ra gì. Nhưng hắn cũng không hy vọng những thiếu nam thiếu nữ non nớt này ngã xuống vực sâu.



“Cái này… Cố công tử đúng là thích nói đùa”, Tô Tỉnh Viện sửng sốt một hồi, vội vàng cười nói: “Xem ra Cố công tử của chúng ta gấp gáp quá rồi. Vậy thì để Cố công tử chọn trước mấy mỹ nữ, ta nghĩ mọi người chắc chắn không có vấn ý kiến gì đâu”.



“Cố công tử phong lưu hào phóng, đúng là tấm gương mẫu mực cuộc đời ta, theo lý thì nên để Cố công tử chọn trước”, lập tức có người bắt đầu phụ họa.



“Đúng vậy, vị trí đầu buổi lễ nên nhường Cố công tử. Chúng ta vui còn không kịp, sao có thể có ý kiến gì”, liên tiếp có tiếng tâng bốc vang lên.



Đáng tiếc, Cố Duệ Văn không quan tâm. Chờ sau khi người tâng bốc dần dần bớt đi, Cố Duệ Văn chậm rãi nâng con mắt như vực sâu lên, nhìn chằm chằm Tô Tỉnh Viện, bình thản như nước nói: “Ta nói rồi, những người này ta đều muốn!”



Câm nín, tĩnh lặng như khe núi sâu tối.



Sau câu nói này của Cố Duệ Văn, Bách Mộng lâu rộng lớn lập tức rơi vào yên tĩnh.



Những lời này không chỉ đang tát vào mặt Bách Mộng lâu, hơn nữa còn đang xúc phạm đến công tử thế gia và quan lại quyền quý có mặt ở đây. Vừa rồi lời của Tô Tỉnh Viện chính là đang tìm cho Cố Duệ Văn một bậc thang, hy vọng Cố Duệ Văn đừng có mà được voi đòi tiên, nhưng Cố Duệ Văn vẫn bá đạo như vậy.



Trên khuôn mặt yêu kiều của Tô Tỉnh Viện lập tức nổi lên phiền muộn, nàng ta nhìn vào con mắt sâu thẳm của Cố Duệ Văn, cảm thấy mình giống như đang trần truồng đứng trước mắt hắn, điều này khiến nàng ta không khỏi rùng mình.



Một thiếu gia giàu có vô tích sự sao đột nhiên lại khiến nàng ta có cảm giác rung động không thể nào kháng cự.



Tô Tỉnh Viện âm thầm nhéo mình, để bản thân khôi phục lại vẻ mặt quyến rũ, nàng ta cười nói: “Người đâu, mang rượu đến, tỷ tỷ muốn mời Cố công tử ba ly, nhất định là do tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn khiến Cố công tử không hài lòng, tỷ tỷ mong công từ đừng tính toán với tỷ tỷ”.



Rất nhanh có một thị nữ xinh đẹp như hoa sen bưng vò rượu và chén rượu lên sân khấu.



“Cố công tử, tỷ tỷ kính ngươi ba ly, mong công tử không trách cứ tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn”, Tô Tỉnh Viện vội vàng nhận lấy chén rượu, hướng về phía Cố Duệ Văn uống ba ly, một ngụm rượu thơm từ khóe môi đỏ mọng chảy xuống bộ ngực trắng như tuyết, hấp dẫn khiến rất nhiều người nuốt nước miếng.



Không thể không nói, Tô Tỉnh Viện có thể làm quản sự của Bách Mộng lâu, tâm tư cũng phải tinh tế tỉ mỉ. Vài ba lời của nàng ta đã đẩy lời nói xằng bậy của Cố Duệ Văn là do nàng ta chiêu đãi không chu toàn.



Rất nhiều người trong đại sảnh cũng âm thầm gật đầu với Tô Tỉnh Viện, khâm phục bản lĩnh đối nhân xử thế của nàng ta. Nếu như Bách Mộng lâu thật sự để những thiếu nam thiếu nữ này rơi vào tay Cố Duệ Văn, không chỉ đắc tội với công tử thế gia khác ở đây, hơn nữa thanh danh Bách Mộng lâu cũng bị tổn hại.



Hôm nay Tô Tỉnh Viện hết lần này đến lần khác nể mặt, đổi lại là người khác, nhất định có thể nhìn ra ý tứ trong đó, sẽ không hùng hổ dọa người. Nhưng Cố Duệ Văn không phải người khác, bởi vì hắn là Cố Duệ Văn, cho nên hắn không cần so đo những thứ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK