• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Thánh chỉ



“Thánh chỉ: Tam công tử Cố gia ở rể Lý gia, khâm thử!”



Một tờ chiếu thư đã phá vỡ sự yên tĩnh của Thiên Phong Quốc, ngay lập tức lan truyền khắp mọi ngóc ngách của kinh thành Thiên Phong Quốc.



Trong lúc nhất thời, cả kinh thành trở nên xôn xao, điều này đã gây náo động một thời gian dài không thể lắng lại.



Cố gia là một thế gia hàng đầu Thiên Phong Quốc, gia chủ đương nhiệm Cố Thương từng là Đại tướng lập quốc của Thiên Phong Quốc. Ông ấy đã lập được những chiến công hiển hách, đứng hàng Nguyên lão nhất phẩm trong triều đình Thiên Phong Quốc, quyền thế ngập trời.



Không ai biết lão gia tử Cố gia nghĩ gì mà lại để cho cháu trai mình ở rể Lý gia. Tuy Lý gia và Cố gia là môn đăng hộ đối, nhưng việc ở rể quá bất ngờ, rất nhiều người nghe tin đều trợn mắt ngoác mồm.



Lúc này, trong Cố gia, một thanh niên mặc trường bào trắng đứng bên hồ vắng vẻ, trông như đang trầm tư.



Thanh niên có diện mạo như ngọc, lông mày như lưỡi dao, miệng như trăng khuyết, toát ra khí chất nhẹ nhàng khiến người ta không thể nhìn thấu.







Cố Duệ Văn là tên của thanh niên này, cũng chính là Tam công tử của Cố gia.



“Cố gia… Cố Duệ Văn…”, Cố Duệ Văn nhìn mặt hồ tĩnh lặng, khẽ nhướng mày, lẩm bẩm: “Không ngờ thế gian này lại thực sự có luân hồi”.



Hôm nay là ngày tròn hai mươi tuổi của Cố Duệ Văn, hắn đã đứng bất động ở đây từ sáng sớm. Rất nhiều người hầu đứng cách đó không xa nhìn Cố Duệ Văn, không biết hôm nay công tử nhà mình có chuyện gì.



Lẽ ra nếu mỗi ngày công tử không đi ra ngoài gây sự thì sẽ cảm thấy bức bối trong lòng, hôm nay có chuyện gì vậy?



Hành vi của Cố Duệ Văn ngày hôm nay quá khác thường, người hầu nghi hoặc nhìn nhau, thậm chí họ còn bẩm báo với lão gia tử Cố gia. Trên những tháp canh ở xung quanh có rất nhiều hơi thở nặng nề dao động, dường như họ đang theo dõi Cố Duệ Văn, sợ hắn tự nhiên sẽ nghĩ quẩn nhảy xuống hồ.



“Thuật luân hồi, dối thiên nhĩ, phong ấn giác quan thứ sáu, che mắt trần. Đến năm tròn hai mươi tuổi, giác quan thứ sáu mở ra, ký ức tái hiện thì không khác gì được sống lại”, Cố Duệ Văn từ từ nhắm mắt lại để dung hợp ký ức kiếp trước với kiếp này, đồng thời lẩm bẩm: “Mình đã thành công thật rồi”.



Cố Duệ Văn, kiếp trước hắn tình cờ nhận được bí pháp luân hồi chuyển kiếp của một cao thủ cảnh giới Thiên Huyền ở thế giới nào đó. Ở kiếp trước, khi kề cận cái chết, hắn không thể không sử dụng bí pháp luân hồi chuyển kiếp với hi vọng có được cơ hội sống lại.



Cho đến ngày hôm nay khi tròn hai mươi tuổi, giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn được mở hoàn toàn, ký ức của kiếp trước mới trở về.



“Tam thiếu gia, ngài không sao chứ?”, cùng với tiếng bước chân và tiếng hỏi thăm nhỏ nhẹ, một ông lão chừng tám mươi tuổi bước tới bên cạnh Cố Duệ Văn.



Cố Duệ Văn sửng sốt, toét miệng cười: “Dịch bá, ta không sao”.



Dịch bá với mái tóc hoa râm, mặc bộ trường bào thô ráp màu xám nhạt, nét mặt hiền từ. Ông ấy là lão quản gia của Cố gia, từng đi theo lão gia tử Cố gia chinh chiến, một nam nhân đã từng chứng kiến bao cảnh máu chảy đầu rơi.



Người hầu của Cố gia biết dù công tử nhà mình có càn rỡ thế nào thì cũng sẽ không bất kính với Dịch bá, do đó họ đã nhanh chóng báo với Dịch bá và Cố lão gia tử về việc Cố Duệ Văn đứng bên hồ suốt mấy canh giờ. Dù sao bình thường người hầu cũng không dám tự ý làm phiền công tử nhà mình, nếu không bị trừ tiền lương hàng tháng là nhỏ, nếu bị ăn hèo thì gay to.



“Tam thiếu gia, có phải vì quyết định của lão gia nên ngài mới phiền muộn không?”, Dịch bá dám nói ra những lời mà người khác không dám nói, dù sao thì ở trong mắt Dịch bá, Tam công tử cũng chỉ là một đứa trẻ.



Cố Duệ Văn không trả lời, chỉ há to miệng nhìn Dịch bá với vẻ mặt không cảm xúc.



Nhìn dáng vẻ của Cố Duệ Văn, Dịch bá cười hiền lành, sau đó nhẹ giọng bảo: “Tam thiếu gia, mấy ngày nay lão gia mới nhận được một bản công pháp luyện thể, tối nay ta mang tới cho ngài, để xem ngài có thích hay không nhé?”



“Vâng, cảm ơn Dịch bá”, Cố Duệ Văn khẽ gật đầu, cười đáp.



Trên thế giới này, tất cả mọi người đều là thể khí kiêm tu, nhưng không hiểu vì sao từ nhỏ Cố Duệ Văn đã không thể dẫn khí, hoàn toàn không thể tu luyện. Vì chuyện này, Cố gia đã điều động không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực để tìm kiếm danh y, công pháp thích hợp cho Cố Duệ Văn, nhưng tất cả đều thất bại.



“Tam thiếu gia, vậy ta xin đi trước”, Dịch bá nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Duệ Văn, hơi khom lưng xuống rồi chậm rãi rời đi, thầm than trong lòng: “Haiz, đứa bé đáng thương này”.



Kể từ khi Cố Duệ Văn được sinh ra, lão gia tử Cố gia đã cho hắn thử rất nhiều cách, nhưng không cách nào có thể giúp hắn tu hành. Đến ngày hôm nay, Cố Duệ Văn vẫn không có một chút huyền lực, hoàn toàn là một người bình thường.

Chương 2: “Lịch sử đen”



“Giác quan thứ sáu bị phong ấn, thần trí mơ hồ, đương nhiên không thể tu hành rồi”, Cố Duệ Văn cười khổ, nhớ lại lúc nhỏ cả Cố gia chạy đôn chạy đáo vì việc tu hành của mình, bất giác cảm thấy sốt ruột: “Nhưng bây giờ ấy mà, mọi thứ sẽ theo ý muốn của mình”.



Tối hôm đó, Dịch bá đưa cho Cố Duệ Văn một cuốn công pháp luyện thể, hắn đặt nó lên bàn.



Cố Duệ Văn ngồi khoanh chân, một luồng huyền lực lượn lờ quanh người hắn càng tôn lên khí chất nhẹ nhàng như tiên của hắn.



Ầm!



Một âm thanh nặng nề vang lên, Cố Duệ Văn chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng từ từ ẩn mình dưới da của hắn.



“Cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ”.



Cố Duệ Văn chậm rãi đứng dậy thở ra một hơi thật dài, khẽ nhếch môi lẩm bẩm: “Rốt cuộc mấy năm nay lão gia tử đã cho mình dùng bao nhiêu dược liệu, dược lực còn sót lại trong huyết mạch của mình thậm chí có thể chèo chống cho đến khi mình đột phá cảnh giới Địa Huyền”.



Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu rọi làm cho nhiều người từ từ tỉnh giấc.



Sau khi được nha hoàn hầu hạ rửa mặt, Cố Duệ Văn chỉ vào những chậu hoa trong phòng mình: “Tiểu Ngọc, tối nay về ta không muốn nhìn thấy những thứ này nữa, vứt hết chúng ra vườn hoa đi, thật chướng mắt”.



“Hả?”, một thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên trái Cố Duệ Văn ngây người, nàng ta mở to đôi mắt long lanh, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, đây là hoa mà ngài đã bỏ một số tiền rất lớn để mua về, vứt hết ra vườn hoa thật ạ?”



“Vứt đi, vứt hết”, khoé miệng Cố Duệ Văn khẽ giật, nhớ lại cảnh tượng mình đi mua hoa khi giác quan thứ sáu chưa mở, hắn thực sự khó có thể chấp nhận được.



“Nô tỳ đã biết”, Tiểu Ngọc cực kì tò mò có chuyện gì với công tử nhà mình, nhưng nàng ta không dám hỏi thêm, chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được.



Trước đây từng có nha hoàn lắm mồm đã bị công tử trừ tiền lương nửa năm, còn bị mắng một trận, nàng ta không muốn như vậy. Nói ít làm nhiều mới có thể tiếp tục ở lại Cố gia.



“Đúng rồi, công tử”, thấy Cố Duệ Văn vừa bước chân ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc đột nhiên gọi.



“Chuyện gì?”, Cố Duệ Văn dừng lại, ngoái đầu lại hỏi.



“Thiếu gia, lúc nãy người của Nhị gia đã đến, nói là Nhị gia gọi thiếu gia qua đó ạ”, Tiểu Ngọc hơi cúi đầu, trả lời với giọng nhẹ nhàng.



“Nhị thúc?”, Cố Duệ Văn khẽ nheo mắt, gật đầu: “Ta biết rồi”.



Sau đó Cố Duệ Văn ra khỏi sân của mình và đi thẳng về phía trước.



Thanh Tâm Viện, sân của Nhị gia Cố gia, nơi này rất yên tĩnh, không có mấy người qua lại.



Sau khi bước vào Thanh Tâm Viện, dựa theo trí nhớ trước kia, Cố Duệ Văn đi tới bên cạnh một chiếc bàn đá. Một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế cạnh bàn đá, trên hai chân ông ấy đắp một tấm lụa màu đen.



Nam tử này là nhi tử thứ hai của lão gia tử Cố gia, nhị thúc của Cố Duệ Văn, Cố Ưu Mặc. Mái tóc đen xen lẫn vài sợi tóc trắng xoã xuống trên vai ông ấy, ông ấy nhìn Cố Duệ Văn từng bước lại gần mình với vẻ mặt không cảm xúc.



“Đến rồi à”, Cố Ưu Mặc khẽ nhướng đôi lông mày kiếm, lạnh giọng bảo: “Ngồi đi!”



“Vâng, thưa nhị thúc”, Cố Duệ Văn thi lễ, sau đó ngồi xuống đối diện Cố Ưu Mặc.



“Hử?”, Cố Ưu Mặc vừa ngước mắt lên, hai tay đang buông thõng không kìm được run rẩy, ông ấy nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn nhẹ nhàng ở trước mặt mình, hơi lo lắng nói thầm trong lòng: “Có khi nào tiểu tử này lại gây ra chuyện gì không nhỉ? Hôm nay thái độ của nó còn quá đáng hơn cả mấy lần trước”.



Khi giác quan thứ sáu và ký ức của Cố Duệ Văn chưa được mở, hắn thường xuyên gây sự ở bên ngoài, ở kinh thành không có người nào mà hắn không dám đắc tội ngoại trừ Thánh thượng.



Cố Ưu Mặc còn nhớ có lần tiểu tử Cố Duệ Văn này lẻn vào nhà của Hộ bộ Thượng thư Phạm đại nhân, trộm quần áo của Phạm đại nhân đi đấu giá một cách trắng trợn và kiếm được một khoản lớn. Sau đó… Cố Duệ Văn đã chạy tới Thanh Tâm Viện gọi một tiếng nhị thúc, nhờ ông ấy ra mặt giải quyết.



Lần khác, Cố Duệ Văn đã đánh công tử của Lễ bộ Thượng thư Tề đại nhân một trận, nói cái gì mà Tề công tử mặc quần áo trùng màu với hắn, hắn cảm thấy khó chịu nên đánh. Sau đó… việc đầu tiên mà thằng nhãi này làm khi vừa về nhà đó là chạy tới Thanh Tâm Viện gọi nhị thúc.



Một tháng trước, dưới sự xúi giục của đám thiếu gia ăn chơi trác táng, Cố Duệ Văn đã được cả đám yểm hộ lẻn vào Lý gia, sau đó đi trêu ghẹo tiểu thư Lý gia, còn hào hứng hét lớn: “Tiểu thư Lý gia là người câm thật này! Tin đồn không phải giả! Đẹp thế mà lại không nói được, thật đáng tiếc. Có điều, bản công tử trêu ghẹo nàng ta như thế mà nàng ta vẫn thờ ơ, ha ha ha, bản công tử cười chết mất”.

Chương 3: Tương lai của Cố gia



Lý gia đã nổi giận, tuyên bố rằng dù có khai chiến với Cố gia cũng phải đánh gãy chân Cố Duệ Văn. Cố Duệ Văn lập tức hoảng sợ, chạy tới Thanh Tâm Viện gọi một tiếng nhị thúc rất ngọt ngào.



Cố Ưu Mặc bó tay với Cố Duệ Văn, nay Cố gia chỉ có một đứa nhi tử duy nhất là hắn, ông ta chỉ có thể bực tức đi bàn bạc với lão gia tử Cố gia.



Không biết Cố Ưu Mặc và Cố lão gia tử đã bàn bạc về những gì mà không lâu sau đó đã có tin tức rằng Cố Duệ Văn sẽ ở rể Lý gia.



Trừ những lúc phạm lỗi, nếu không Cố Duệ Văn sẽ không tỏ ra lễ phép với người nhị thúc này, thẳng thừng gọi Nhị gia hoặc gọi thẳng tên ông ta. Do vậy, Cố Duệ Văn vừa đến đã thi lễ khiến Cố Ưu Mặc kinh ngạc, sắc mặt đã tối sầm hơn một nửa.



“Tiểu tử nhà ngươi lại làm sai chuyện gì? Đừng hòng nhờ lão tử giải quyết, chút thể diện ít ỏi năm đó lão tử tích luỹ đã bị ngươi làm mất hết rồi”, Cố Ưu Mặc lạnh lùng nhìn Cố Duệ Văn chằm chằm, bất lực nghiến răng hỏi.



“Nhị thúc, cháu không có làm sai gì cả”, dường như nhớ lại những việc mình đã làm trước đây, Cố Duệ Văn cười khổ, nhẹ giọng đáp.



“Đừng, lần nào một tiếng nhị thúc của ngươi cũng lấy mất nửa cái mạng của ta, ta không chịu nổi nữa đâu”, Cố Ưu Mặc chán nản nhìn thoáng qua đôi chân không có cảm giác của mình, thở dài tự giễu.



Khoé miệng Cố Duệ Văn khẽ giật, nhìn những sợi tóc trắng trên đầu nhị thúc mình, trái tim hắn chợt co thắt lại. Nhớ ngày nào nhị thúc còn phong thái hiên ngang, hàng năm mặc bộ giáp máu từ biên cương trở về kinh thành, được hàng trăm vạn con dân ở kinh thành chào đón, khiến các quan viên trong triều phải tôn kính gọi một tiếng: Huyết Hùng tướng quân.



Nhưng kể từ năm năm trước, khi nhị thúc trở về từ biên cương trong bộ dạng bê bết máu, đôi chân của ông ấy đã không bao giờ đứng thẳng được nữa.



Chắc hẳn trong số những sợi tóc bạc trên đầu ông ấy có vài sợi biến thành trắng do hắn nhỉ? Nghĩ tới những điều này, Cố Duệ Văn bất giác siết tay, cắn răng thật chặt.



“Nhị thúc…”, Cố Duệ Văn có vẻ đau lòng gọi một tiếng.



Cố Ưu Mặc cười tự giễu: “Tiểu tử thối, ta đã dùng hết ân tình của mình vào năm đó, sau này xảy ra chuyện gì, ta không còn cách bảo vệ cháu nữa. Không biết lão gia tử còn có thể chống chọi được bao lâu, cháu không thể an phận một chút được sao?”



“Cháu biết rồi ạ, sau này cháu sẽ không đi gây sự nữa”, Cố Duệ Văn nặng nề gật đầu trả lời.



Cố gia, hắn nợ Cố gia rất rất nhiều, nếu không có sự che chở không cầu lợi của Cố gia, có lẽ Cố Duệ Văn đã không thể cố gắng đến năm hai mươi tuổi mà chết rồi.



Cố Ưu Mặc cũng không để câu này của Cố Duệ Văn trong lòng, bởi vì trước đây mỗi lần đến gọi nhị thúc, hắn đều hứa như vậy.



“Nếu ta còn là Cố Ưu Mặc năm năm trước, dù tiểu tử cháu có lên giường với thiên kim của các đại Thượng thư, ta cũng có thể giải quyết giúp cháu. Nhưng bây giờ, tiểu tử thối, cháu không được như vậy nữa, cần phải học được cách khiêm tốn. Nếu cháu xảy ra chuyện gì, sau này ta xuống suối vàng biết đối mặt với đại ca thế nào đây”.



Cố Ưu Mặc đột nhiên đập bàn đá, bá khí thoáng hiện khiến Cố Duệ Văn giật mình.



Tử khí mơ hồ còn lượn lờ quanh người Cố Ưu Mặc khiến con ngươi Cố Duệ Văn co rụt, hắn ngạc nhiên nói thầm: “Nhị thúc đã từng giết bao nhiêu người trên chiến trường thế nhỉ, đã nhiều năm trôi qua mà tử khí vẫn chưa tiêu tán”.



Người đại ca trong miệng Cố Ưu Mặc chính là phụ thân của Cố Duệ Văn, nhưng ông ấy đã hi sinh vì đất nước vào năm hắn tám tuổi. Khi mẫu thân hắn biết chuyện này, bà ấy đã sống trong những ngày rửa mặt bằng nước mắt, đến năm sau cũng qua đời.



Trên Cố Duệ Văn còn có hai người ca ca, họ đều là kỳ tài hàng đầu, nổi tiếng khắp Thiên Phong Quốc. Hai người ca ca của Cố Duệ Văn nhập ngũ từ rất sớm, nổi tiếng từ khi còn trẻ gây chấn động chiến trường, đáng tiếc là họ đều đoản mệnh.



Cố gia, cả gia tộc trung liệt, được vinh danh là đại gia tộc hộ quốc của Thiên Phong Quốc. Ngay cả Tể tướng đương triều cũng sẽ nể mặt Cố gia, không dám đối đầu trực diện với Cố gia.



Hiện nay, thế hệ tiểu bối của Cố gia chỉ còn lại một mình Cố Duệ Văn.



Tiếc rằng Cố Duệ Văn không thể tu luyện, cả ngày chỉ biết đến những nơi ăn chơi, đi gây sự ở khắp nơi làm cho rất nhiều người của Cố gia thất vọng. Có điều thế hệ cuối cùng của Cố gia lại là một tên vô dụng, điều này cũng làm rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm. Hết cách rồi, danh tiếng oai hùng của Cố gia quá vang dội, khiến rất nhiều người không thở nổi.



“Nhị thúc yên tâm, tương lai của Cố gia sau này vẫn còn có cháu”, Cố Duệ Văn nhìn thẳng vào Cố Ưu Mặc, nghiêm túc nói ra từng chữ một.



“Cháu?”, Cố Ưu Mặc hơi ngơ ngác, dường như thấy được phong thái của đại ca mình từ trên người Cố Duệ Văn khi hắn tỏ ra nghiêm túc, nhưng ông ấy nhanh chóng định thần lại, mắng: “Tiểu tử cháu đừng gây sự, ta đã cảm ơn trời đất rồi”.



Đúng nhỉ, sau này ai sẽ làm trụ cột cho Cố gia đây?



Cố Ưu Mặc từ từ chìm vào suy tư, nếu hai người ca ca của tiểu tử thối này còn sống, vậy thì không ai có thể lay chuyển địa vị của Cố gia. Đáng tiếc mọi thứ đã biến thành con số không, chính vì lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, chúng đã hi sinh vì tổ quốc.



“Nhị thúc”, Cố Duệ Văn gọi”.



“Cái gì?”, Cố Ưu Mặc bị tiếng gọi này cắt ngang mạch suy nghĩ, bực bội lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang