Chương 14: Giai nhân Trình Huân Nhiễm
“Nhiễm cô nương…”, Cố Duệ Văn lẩm bẩm thành tiếng, không khỏi cười khổ, khẽ lắc đầu.
Trong trí nhớ của Cố Duệ Văn, lần đầu tiên hắn đến Bách Mộng lâu là vào bốn năm trước, khi đó Nhiễm cô nương đang ngồi ở sân khấu tầng ba đánh đàn, tiếng đàn du dương ấy khiến Cố Duệ Văn chưa mở giác quan thứ sáu lập tức ngây ra.
Sau đó, Cố Duệ Văn liền không để ý đến quy định của Bách Mộng lâu, xông thẳng lên tầng ba, ở trước mặt vô số quan lại quyền quý, nói ra những lời khiến rất nhiều người kinh ngạc: Bắt đầu từ hôm nay, Trình Huân Nhiễm chính là người phụ nữ của Cố Duệ Văn ta, không ai được khinh nhờn với nàng, bổn công tử phải lấy nàng về nhà.
Lời này vừa nói ra khiến vô số người trong hoàng thành giật mình.
Một thế tử lại muốn cưới nữ tử lầu xanh, cái này còn ra thể thống gì nữa. Mặc dù Nhiễm cô nương ca hát chứ không phải bán thân, chỉ là đánh đàn tấu nhạc, nhưng vẫn không thể chân chính bước vào thế gia hào môn.
Ngay sau đó, lão gia tử Cố gia nổi trận lôi đình, hạ lệnh bắt Cố Duệ Văn về, không cho phép Cố Duệ Văn lại có suy nghĩ cưới gái lầu xanh về làm vợ.
Sau đó, lão gia tử Cố gia liên tục cảnh cáo, Cố Duệ Văn cũng không dám nói như vậy nữa. Nhưng từ đó về sau, Cố Duệ Văn thường xuyên đến Bách Mộng lâu nghe Nhiễm cô nương đàn một khúc. Lâu ngày, rất nhiều người trong hoàng thành đều hiểu một điều, đó chính là không được ức hiếp Nhiễm cô nương trong Bách Mộng lâu, nếu không sẽ trực tiếp đắc tội đến Tam công tử Cố gia.
Vì vậy, cuộc sống về sau của Nhiễm cô nương trở nên rất thoải mái, cũng không ai dám đến cưỡng ép nàng ấy làm chuyện mình không muốn. Cho nên, Nhiễm cô nương rất cảm kích quan tâm mấy năm nay của Cố Duệ Văn, chỉ cần Cố Duệ Văn có nhu cầu, bất cứ lúc nào nàng ấy cũng có thể đàn một khúc nhạc để bày tỏ lòng cảm ơn.
Không bao lâu, Hàn Thụy An đẩy cửa nhã các, hoảng hốt xông đến bên cạnh Cố Duệ Văn: “Cố ca, xảy ra chuyện”.
“Cái gì?”, chân mày Cố Nhuệ Văn khẽ nhíu lại, hắn hỏi.
“Lúc ta đi tìm Nhiễm cô nương, nghe nói nàng đang đàn cho Bình Thành Vương thế tử, không cho bất cứ ai đến gần”, Hàn Thụy An thở hổn hển, vội vàng nói.
“Bình Thành Vương thế tử? Không phải mấy năm trước hắn đi biên ải theo quân lịch luyện ư? Sao lại về rồi?”, Cố Duệ Văn khẽ gõ bàn, trầm ngâm nói.
“Không biết, cũng không có tin đồn gì, có lẽ Bình Thành Vương thế tử về được hai ngày nay rồi”, Hàn Thụy An nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, lặng lẽ đánh giá biến hóa cảm xúc của Cố Duệ Văn: “Cố ca, ca xem bây giờ chúng ta làm gì bây giờ?”
Lập tức, bầu không khí trong nhã các từ từ bị đè nén, hai thị nữ xinh đẹp hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh, lo sợ cúi thấp đầu.
“Đi, chúng ta đi gặp Bình Thành Vương thế tử này”.
Vừa dứt lời, Cố Duệ Văn liền đứng dậy, đôi chân thon dài bước đi, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sắc bén.
Minh Yên các, nơi đánh đàn của hoa đán nổi tiếng Bách Mộng lâu Trình Huân Nhiễm.
Cố Duệ Văn mặc áo trắng, tao nhã xuất hiện trước cửa Minh Yên các.
Tại cửa có hai tên đàn ông khí thế hung hăng đứng canh, chặn Cố Duệ Văn lại, hơn nữa còn lạnh lùng nói: “Đi vòng, nơi này không được phép vào”.
Nghe xong, mắt Cố Duệ Văn khẽ híp lại, Hàn Thụy An ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai tên đàn ông canh cửa, trong lòng thầm nói: “Lá gan thật lớn, vừa rồi chặn ta thì cũng thôi đi, ngay cả ông thần này cũng dám cản, hai tên này chắc là Bình Thành Vương thế tử mang từ biên ải về, có mắt không tròng”.
“Ồ? Các người nhất định muốn ngăn bổn công tử?”, Cố Duệ Văn trầm ngâm trong hai giây, sau đó con ngươi đột nhiên lóe ra một tia khí thế chấn nhiếp tâm hồn người, khiến hai tên canh cửa không khỏi chấn động.
“Cái này…”, khí thế của hai tên đàn ông trong phút chốc bị đánh rớt, sau khi nhìn nhau, bọn họ mới trả lời: “Thế tử nhà ta đang ở bên trong uống rượu nghe đàn, xin công tử đừng quấy rầy”.
“Mấy năm không gặp, dáng vẻ của Bình Thành Vương thế tử giờ cũng lớn đấy. Năm xưa lúc ở kinh thành, Mạc Tử Thành nhìn thấy bổn công tử còn phải đi vòng”.
Cố Duệ Văn hừ lạnh, ý lạnh lặng lẽ tràn ngập bốn phía, khiến không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại mấy phần.
Khẩu khí thật lớn!
Bắt thế tử đi vòng, kinh thành lớn như vậy có mấy ai dám nói ra lời này.
“Láo xược!”, hai tên đàn ông cùng đồng thanh mắng Cố Duệ Văn, giống như chỉ cần hắn còn dám nói linh tinh, nhất định sẽ ra tay dạy dỗ một trận.
Tay trái Cố Duệ Văn chắp sau lưng, tay phải nhẹ nhàng đặt ở trên áo bào trắng, sắc mặt bình tĩnh như nước, tĩnh lặng như sông, sóng lớn mênh mông mãnh liệt đã bị hắn che giấu không chút giấu vết.
“Các ngươi tin không?”, Cố Duệ Văn bình tĩnh như nước đột nhiên nói một câu, khiến hai tên canh cửa đang tức giận đùng đùng đều sửng sốt khổng hiểu.
“Cho dù bây giờ bổn cổng tử chặt đứt chân chó của các ngươi, thế tử nhà các ngươi cũng phải xin lỗi bổn công tử”, ngay sau đó, lời của Cố Duệ Văn càng khiến hai tên canh cửa và người xung quanh đang hóng chuyện đều ngơ ngác.
Chương 15: Bình Thành Vương thế tử
Hàn Thụy An đứng bên cạnh Cố Duệ Văn lại âm thầm gật đầu khẳng định, những năm gần đây, loại chuyện tương tự như này hắn ta nhìn thấy nhiều rồi, không có gì đáng kinh ngạc.
Cho dù Mạc Tử Thành là Bình Thành Vương thế tử, e rằng chọc cho Cố Duệ Văn không vui cũng phải cúi thấp cái đầu cao quý của hắn ta xuống. Bởi vì… chỉ cần ông cụ Cố Thương của Cố gia còn sống, sẽ không có ai dám chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Bình Thành Vương vẫn chưa biết vì tiểu bối mà đắc tội với Cố gia, nhưng Cố Duệ Văn thì khác, hắn là con nối dõi duy nhất của Cố gia, Cố gia có thể vì hắn mà điều động cả tộc. Chính vì như vậy, Mạc Tử Thành năm đó nhìn thấy Cố Duệ Văn cũng phải trốn đi thật xa.
“Ngươi quả thật quá láo xược!”
Hai tên đàn ông biết công tử trẻ tuổi có thể đến Bách Mộng lâu đều là người có lai lịch, bọn họ không đắc tội nổi. Nhưng người trước mắt liên tục làm nhục thế tử nhà mình, nếu như không dạy dỗ tốt một chút, vậy thì hai người họ về sau làm sao có thể tiếp tục đứng vững trong phủ thế tử đây.
Vì vậy, hai tên đàn ông mặt xanh mét, hung hãn đạp một bước về phía Cố Duệ Văn, khí thế khoáng đạt giống như muốn ra tay.
Hưu!
Đúng lúc này, tiếng phá gió vang lên, một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Cố Duệ Văn.
“Công tử”, người đến che kín thân hình và mặt mũi dưới lớp trường bào màu đen, hắn ta chậm rãi khom lưng về phía Cố Duệ Văn, vô cùng cung kính.
Cố Duệ Văn khẽ gật đầu, sau đó hờ hững liếc nhìn hai tên đàn ông vừa muốn ra tay, hắn nói: “Giữ lại một mạng cho bọn chúng, dạy dỗ một chút là được”.
“Rõ”, người áo đen khàn khàn đáp lại.
Nhìn người áo đen trước mặt, khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười. Nhiều năm qua, ông cụ Cố Thương liên tục phái người đến bên cạnh bảo vệ mình, người áo đen trước mặt chỉ là một trong số đó mà thôi.
Hai tên đàn ông canh trước cửa Minh Yên các trong phút chốc dừng bước, bọn họ cảm nhận thấy sự khủng khiếp và mùi vị tử vong trên người tên áo đen này.
Cố Duệ Văn không quan tâm hai tên này nữa, trực tiếp tiến lên đẩy cửa bước vào, còn hai tên đàn ông dưới cái nhìn lạnh lẽo của người áo đen, căn bản không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có. Bởi vì luồng sát khí nồng nặc và mùi vị tử vong của người áo đen khiến bọn họ nghẹt thở.
Hàn Thụy An nhìn thấy cảnh này, hắn ta thở dài hâm mộ, thì thầm: “Đều là người cả, sao chênh lệch lại lớn như vậy”.
Không đợi Hàn Thụy An nghĩ nhiều, bóng dáng Cố Duệ Văn đã bước vào Minh Yên các, Hàn Thụy An hồi phục tinh thần, vội vàng đuổi theo: “Cố ca, chờ ta với”.
Lúc Hàn Thụy An đi qua hai tên đàn ông, hắn ta còn cố ý làm ra dáng vẻ bừng tỉnh: “Quên nói cho các ngươi biết, vị này họ Cố, chính là Cố gia ở kinh thành”.
Cái gì!
Cố gia!
Hai tên đàn ông còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào lấy ra khí thế của Vương phủ để đá lui người áo đen, nhưng khi Hàn Thụy An nói ra tên Cố gia, trong con ngươi tên đàn ông lóe lên tuyệt vọng và chấn động.
Lúc này, hai tên đàn ông mới biết lời Cố Duệ Văn vừa nói không phải phát ngôn bừa bãi, mà là sự thật. Đừng nói cắt đứt chân hai người, e rằng dù Cố Duệ Văn muốn giết hai người bọn họ, Bình Thành Vương phủ cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn xin lỗi Cố gia.
Hai tên đàn ông nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương, than thở nói: “Xong rồi…”
Cố Duệ Phong đi thẳng vào bên trong Minh Yên các, tiếng đàn chậm rãi truyền vào trong tai hắn. Tiếng đàn du dương khẽ lay động đến trái tim Cố Duệ Văn, âm thanh quen thuộc nhưng sao lại xa lạ như vậy.
Hàn Thụy An đi theo bên cạnh Cố Duệ Văn, cau mày nói: “Cố ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Cố Duệ Văn cười nhạt, không trả lời, mà đi sâu vào Minh Yên các.
Trình Huân Nhiễm, người như tên, xinh đẹp như hoa cỏ, tách biệt với thế giới.
Nàng ấy giống như rời xa khỏi huyên náo trốn hồng trần, váy dài màu tím rơi xuống sàn nhà, ngón tay trơn tru dao động trên đàn cổ, tạo nên hàng loạt âm thanh du dương, khiến người ta chìm đắm.
Khi bóng dáng Cố Duệ Văn xuất hiện, đôi mắt đẹp quyến rũ kiêu ngạo của Trình Huân Nhiễm chậm rãi ngẩng lên, mái tóc đen dài thuận thế buông dọc xuống váy dài màu tím.
Mặt như đĩa bạc, mắt tựa thủy hạnh, môi không thoa son vẫn đỏ, mày không vẽ vẫn xanh.
Đây chính là Nhiễm cô nương nổi tiếng kinh thành.
Bàn tay ngọc chậm rãi dừng lại, cơ thể mềm mại của Trình Huân Nhiễm đứng thẳng, sau đó khom người nhẹ giọng nói với Cố Duệ Văn: “Huân Nhiễm chào Cố công tử”.
“Huân Nhiễm cô nương khách khí rồi”, đối với giai nhân xinh đẹp trước mắt, Cố Duệ Văn không biết nên dùng tâm tình gì để đối đãi, chỉ đành ôm quyền đáp lễ, nhẹ giọng nói.
Cùng lúc đó, thanh niên ngồi đối diện cách Trình Huân Nhiễm mười mét chậm rãi nhíu mày. Người này tên là Mạc Tử Thành, Bình Thành Vương thế tử.