• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Tam thiếu gia khác thường



“Cháu phải ở rể cho Lý gia ư? Không thể bàn lại hay sao?”, Cố Duệ Văn cắn răng, nói thẳng vào vấn đề chính: “Cháu không cố ý sỉ nhục tiểu thư Lý gia, nếu như có thể thì cháu sẽ đem theo trọng lễ đến xin lỗi”.



“Tiểu tử thối, chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, cháu làm rể cho nhà họ sẽ không lỗ đâu, cứ yên tâm”, ánh mắt Cố Ưu Mặc dần trở nên ảm đạm, ông ấy nghiêm túc đáp.



Nhìn dáng vẻ không muốn của Cố Duệ Văn, lòng Cố Ưu Mặc cũng chùng xuống, đau lòng bảo: “Nếu hai chân của ta còn khoẻ mạnh, làm sao ta có thể để con cháu Cố gia đi ở rể chứ, đây là sự sỉ nhục của Cố gia ta!”



“Nhị thúc, cháu biết rồi, chuyện này để nói sau đi ạ!”, Cố Duệ Văn thu hồi lại những lời vốn định nói, hít sâu một hơi tiếp lời.



Làm sao Cố Duệ Văn có thể không biết suy nghĩ của nhị thúc và lão gia tử chứ, họ đang muốn tìm người có thể bảo vệ hắn! Dù sau này Cố gia không còn tiếng tăm nữa, hắn đến ở rể Lý gia thì vẫn còn Lý gia chống lưng, không bị tai vạ dây vào người.



“Ừ, nếu cháu đã quyết tâm sống đàng hoàng thì cút đi!”, Cố Ưu Mặc cũng có nghe nói về chuyện hôm qua Cố Duệ Văn đứng bên hồ suốt mấy canh giờ, vậy nên ông ấy mới phái người gọi Cố Duệ Văn tới để xem tiểu tử thối Cố Duệ Văn này khác thường ở đâu.



Hôm nay xem ra không có gì khác thường, chỉ khác ở chỗ tiểu tử này lễ phép hơn trước, hơn nữa còn hứa sẽ không bao giờ gây sự nữa, đây là điều làm cho Cố Ưu Mặc cảm thấy kinh ngạc nhất.



Còn một điều nữa là Cố Ưu Mặc cảm thấy trong hơi thở của Cố Duệ Văn có thêm sự thâm trầm và mơ hồ, cái cảm giác khiến người ta không thể nhìn thấu. Nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua, Cố Ưu Mặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như mình nhầm.



“Vâng, vậy nhị thúc nghỉ ngơi đi ạ, cháu đi đây”, Cố Duệ Văn chậm rãi đứng dậy chắp tay cúi người thi lễ.



Nhìn theo bóng lưng Cố Duệ Văn dần rời đi, Cố Ưu Mặc không thể không nhíu mày mắng: “Thằng nhóc, hôm nay bị chập mạch hay sao mà còn biết thi lễ cơ”.



Vừa ra khỏi Thanh Tâm Viện, Cố Duệ Văn đột nhiên dừng lại cười khổ, có lẽ là do nghe thấy tiếng cười mắng của Cố Ưu Mặc. Sau đó hắn rời khỏi nơi này, Thanh Tâm Viện lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh của nó.



Sau khi rời khỏi sân của nhị thúc, Cố Duệ Văn đi thẳng tới cổng chính của Cố gia.



Cổng chính của Cố gia nguy nga, tấm bảng vàng treo trên đó khiến cho bầu không khí xung quanh như đóng băng.



Ngoảnh đầu nhìn lại cảnh huy hoàng của Cố gia, Cố Duệ Văn cảm thấy hơi nặng nề trong lòng, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cố gia, ngôi nhà của Cố Duệ Văn ta sẽ không bao giờ lụi tàn”.



Khi Cố Duệ Văn vừa bước ra khỏi cổng chính, một nam tử có thân hình cường tráng lập tức xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn ta lạnh mặt khom lưng với Cố Duệ Văn, nói: “Công tử, lão gia đã dặn hai ngày nay cần chuẩn bị lễ trưởng thành cho ngài, không được cho ngài đi ra ngoài”.



“Việc này…”, Cố Duệ Văn sửng sốt, có lẽ lão gia tử không muốn hắn đi gây sự, bèn gật đầu: “Nếu đã như vậy thì ta không đi nữa”.



Nghe thấy câu trả lời của Cố Duệ Văn, nam tử đột nhiên sững sờ, hắn ta có nghe nhầm không? Công tử dễ nói chuyện như thế từ khi nào vậy? Lúc trước lão gia nhiều lần không cho phép công tử ra ngoài, công tử không chỉ cố chấp đi mà còn lớn tiếng mắng những hộ vệ ngăn cản hắn.



Hôm nay các hộ vệ rút thăm, ai thua thì người đó đi ngăn Cố Duệ Văn. Nam tử xui xẻo nên mới phải đi ngăn Cố Duệ Văn ra ngoài. Hắn ta đã chuẩn bị cho việc bị mắng và trút giận, nhưng có vẻ như tình huống này không đúng cho lắm.



“Công… Công tử, ngài vừa nói là không đi nữa sao?”, nam tử mở to mắt hổ, ấp úng hỏi.



“Đúng vậy”, Cố Duệ Văn nói xong nhấc chân đi vào nhà.



Nam tử ngơ ngác mở to mắt như rất ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Cố Duệ Văn bước vào cổng, sau đó cúi đầu lẩm bẩm: “Hôm nay công tử hơi lạ thì phải? Không được, mình phải bẩm báo với lão gia”.



Giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn đã mở nên hắn có nghe thấy tiếng thì thầm của hộ vệ. Hắn khẽ lắc đầu, nghĩ thầm những năm qua mình đã làm những chuyện khốn nạn gì không biết, ngay cả một chuyện nhỏ thế này mà cũng làm cho người khác cảm thấy kì lạ.



Cố Duệ Văn không nghĩ nhiều nữa, quay lại sân của mình. Suy cho cùng, để thay đổi cái nhìn của người khác về mình thì vẫn cần phải từ từ, nhất thời không thể vội vã.



Cố Duệ Văn quay trở lại phòng, nhìn khoảng trống trong phòng thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, những chậu hoa đó đều đã được Tiểu Ngọc xử lí. Đường đường là một người nam nhân mà lại trồng kỳ hoa dị thảo trong phòng, Cố Duệ Văn nghĩ thôi đã cảm thấy tê da đầu, cảm thán những năm qua mình không giống người bình thường chút nào.



Tam công tử Cố gia tròn hai mươi tuổi, đây là một sự kiện lớn. Sau khi nghe tin, các quý tộc quan lại trong kinh thành đều bắt đầu chuẩn bị quà cáp.

Chương 5: Lễ trưởng thành



Cả Cố gia một lòng trung thành, bảo vệ Thiên Phong Quốc mấy chục năm không hề đòi hỏi, đây là điều mà không phải thế gia bình thường có thể làm được. Do đó, dù danh tiếng Cố Duệ Văn có xấu đến đâu, dù cho hắn vô dụng đến đâu, họ vẫn sẽ đến tham dự lễ trưởng thành của hắn.



Dù sao Cố lão gia tử cũng còn khoẻ mạnh, danh tiếng của ông ấy vẫn còn vang dội khắp Thiên Phong Quốc.



Hai ngày sau, Cố gia giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng, các thế lực và gia tộc từ khắp bốn phương đều mang quà đến.



“Hoan nghênh Lễ bộ Thượng thư, Tề đại nhân!”



“Hoan nghênh Hộ bộ Thượng thư, Phạm đại nhân!”



“Hoan nghênh Đổng tướng quân!”







Lão quản gia của Cố gia thành thạo đón khách, bất kể người đến là ai đều vui vẻ tiếp đón. Từng tiếng hét to vang lên làm cho cả kinh thành chấn động, khiến dân chúng đứng ngoài cửa nhìn đều giật mình.



Trong đại đường, mọi người đều đang mỉm cười nhìn ông lão ngồi trên ghế chủ toạ, không dám bất kính nửa phần.



Ông lão trên ghế chủ toạ có mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sâu thẳm như đã trải qua rất nhiều chuyện. Ông lão này chính là trụ cột của Cố gia, Cố lão gia tử, Cố Thương.



“Đi gọi thiếu gia ra đây nhanh lên, bảo nó đừng lề mề nữa”, Cố Thương nhìn lướt qua các quan viên và người của các thế lực lớn đang có mặt ở đây, quay đầu lại trầm giọng nói với nha hoàn.



“Không cần, cháu đã đến rồi ạ”.



Cố Thương vừa dứt lời, Cố Duệ Văn đã bước vào đại đường.



Cố Duệ Văn chậm rãi đi vào từ ngoài cửa, bộ trường sam màu trắng trên người làm cho hắn thêm vài phần khí chất nhẹ nhàng và tao nhã, mái tóc đen buộc cao càng toát ra vẻ ngạo nghễ.



Hắn bước từng bước vào, thản nhiên nhìn thoáng qua các quý tộc quan lại đang ngồi ở hai bên đại đường, sau đó dời mắt về phía Cố lão gia tử Cố Thương.



Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn và mái tóc bạc phơ của Cố Thương, trong đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Duệ Văn chợt có vài tia sáng thoáng qua.



“Gia gia”, Cố Duệ Văn chậm rãi khom lưng, chắp tay gọi Cố Thương một tiếng.



Chính Cố Thương, lão gia tử trông có vẻ già nua trước mặt này đã chèo chống cho Cố gia. Cố Duệ Văn biết rõ trong lòng, nhờ có sự bảo vệ của Cố Thương, hắn mới có thể vô ưu vô lo sống đến ngày hôm nay, mới có thể vui vẻ nhảy nhót sau mỗi lần gây ra chuyện.



Một tiếng “gia gia” này, người ngoài chỉ coi như là một cách gọi, nhưng đối với Cố Duệ Văn, đây là một sự biết ơn và kính trọng dù thế nào cũng không thể hiểu rõ mà hắn dành cho lão gia tử Cố Thương.



“Ừ, đến thì tốt rồi, cháu mau thi lễ với các vị đại nhân đi”, Cố Thương nhìn đứa cháu trai mà mình đã nuôi nấng suốt hai mươi năm, trong lòng không có chút dao động, giả vờ lạnh nhạt nhìn thoáng qua mọi người ở đây.



Cố Duệ Văn gật đầu với Cố Thương, sau đó chắp tay thi lễ với các vị đại nhân ngồi hai bên trong đại đường để bày tỏ sự tôn trọng của mình: “Xin kính chào các vị đại nhân”.



Lúc này nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ của Cố Duệ Văn, mọi người đều thầm rùng mình, cảm thấy vô cùng quái lạ. Họ nghĩ thầm, bình thường vị công tử này bớt gây sự lại đã là sự kính trọng lớn nhất rồi.



“Cố lão gia tử chinh chiến cả đời mình, vô cùng anh hùng. Hôm nay thấy Cố tam công tử tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, rõ ràng cũng có phong thái của Cố lão tướng quân ngày xưa”.



Không lâu sau đó, sau khi mọi người ngạc nhiên, ngay lập tức có một giọng nói vang lên từ trong đám đông.



Lời này vừa được nói ra, có rất nhiều người cố gắng nhếch khoé môi cứng đờ của mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía vị quan viên nói lời này, họ đều lặng lẽ nhìn người nọ bằng ánh mắt khinh bỉ.



Vị quan viên nói lời này dường như cảm nhận được những cái nhìn chăm chú từ bốn phía, ông ta ho khẽ vài tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó tỏ ra hớn hở, không hề có vẻ giả dối.



Khoé miệng của mọi người đều đang run rẩy, họ nghĩ thầm: “Cố tam công tử tuấn tú lịch sự? Phong độ nhẹ nhàng? Còn có phong thái của Cố lão tướng quân năm đó cơ á? Con người ta ngày nay đều thích trợn mắt nói lời bịa đặt nhỉ”.



Trong ngoài kinh thành có ai không biết Cố tam công tử là kẻ chơi bời lêu lổng, ngoại trừ Thánh thượng không dám động vào, ở kinh thành này có chuyện gì mà Cố tam công tử không dám làm chứ.



Nhưng ở trước mặt Cố lão gia tử, các quý tộc quan lại ngồi hai bên đại đường cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao bây giờ cũng là thời điểm tốt nhất để nịnh bợ Cố lão gia tử, không thể nói lung tung được.



“Hôm nay là lễ trưởng thành của công tử, chúng ta ở đây xin chúc Cố lão tướng quân phúc như Đông Hải, chúc Cố tam công tử tiền đồ như gấm”.



“Cố công tử đúng là trẻ tuổi tài tuấn, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền”.



“Hôm nay hạ quân dẫn theo tiểu tử thối không ra gì nhà mình đến, được tham dự lễ trưởng thành của Cố công tử quả thật là phúc khí lớn”.



Tiếp theo đó, những lời xu nịnh lần lượt vang lên từ trong đám đông.



Cố lão gia tử ngồi trên ghế chủ toạ bình tĩnh nghe họ thay phiên nhau nịnh hót. Cố Thương chinh chiến cả đời, hi sinh máu thịt vì đất nước mấy chục năm, làm sao có thể không biết ý đồ của những người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK