• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Alo"

"Alo, cho hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân Tô Hắc Minh không?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.

"Vâng, là tôi"


"Bệnh của cha cô đột nhiên chuyển biến xấu, cô đến bệnh viện ngay đi."

Lam Du hốt hoảng bắt xe đến bệnh viện, ngồi ngoài phòng cấp cứu mà tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

"Ông trời, xin người rủ lòng thương cứu lấy ba con. Con chỉ còn mỗi mình ông ấy mà thôi!"

Hai tay Lam Du bấu chặt vào thành ghế, thỉnh thoảng đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.

"Bác sĩ, ba tôi ông ấy sao rồi?"

Bác sĩ lắc đầu nói:

"Tình hình ông ấy không được khả quan lắm, cần phải đến bệnh viện tốt hơn bệnh viện chúng tôi mới có thể cứu chữa kịp thời, nếu không..."

"Được, được, bác sĩ hãy chuyển ba tôi đến bệnh viện tốt nhất. Viện phí, tôi sẽ xoay sở!!!"

"Viện phí... cao lắm đấy, một mình cô có lo liệu nổi không?"

"Tôi lo được hết, ông làm ơn cứu lấy cha tôi. Tôi chỉ còn mình ông ấy là người thân thôi!"

"Bây giờ cô đến quầy làm thủ tục đi."

Bác sĩ nhìn theo bóng lưng Lam Du dần khuất, cảm thấy thương hại cho số phận của cô gái nhỏ! Năm xưa, gia đình cô bị tai nạn xe, vì để bảo vệ Lam Du mà mẹ cô đã lìa xa cõi đời, cha thì bị thương rất nặng.

Bây giờ thêm số tiền viện phí cao ngất ngưởng, cô phải làm thế nào đây!

Lam Du đến thanh toán tiền viện phí, cô cầm tờ giấy trên tay, run run hỏi:

"Tiền... tiền nhiều đến vậy sao?"

"Đúng vậy."

Nhiều tiền như vậy, cô biết kiếm đâu ra trong vòng vài tiếng đây? Lam Du chạy thục mạng về nhà, lục lọi hết tất cả số tiền mình có, nhưng ngặt nỗi, nó còn chưa bằng một phần mười. Tiền ăn hằng ngày còn thiếu chứ đừng nói là.

Cô thật sự tuyệt vọng, bàn tay bé nhỏ ôm lấy thân thể yếu ớt, cô khum chân lại, dựa vào tường. Lam Du rơi nước mắt rồi, cô gái kiên cường ngày nào bây giờ cũng đã rơi nước mắt.

Ông trời tại sao cứ phải bắt cô vào đường cùng mới mãn nguyện? Trong một ngày cô nhận được cả hai tin xấu.


Bạn trai thì bỏ cô theo người con gái khác, giờ ngay cả cha của cô cũng muốn rời bỏ cô. Bây giờ ai mới có thể giúp cô đây!?


"Đúng rồi, Kiều Hiển Nông!"


Cô lấy tay gạt đi nước mắt rồi đứng dậy lục túi, thật may là cô vẫn chưa vứt tấm danh thiếp đó đi!


Lam Du bắt xe đến địa chỉ nhà Kiều Hiển Nông, cô do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn quyết định nhấn chuông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK