• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không trách cứ, cũng không đối xử tệ với cô, điều đó càng làm cô cảm thấy rất có lỗi với anh. Người như anh xứng đáng với người tốt hơn cô!

[...]

Tối hôm đó, anh và cô mỗi người một việc. Không khí trong phòng có chút lạnh lẽo, dường như anh đang rất tập trung, cô cũng biết ý, lau cửa sổ một cách nhẹ nhàng mà chỉ phát ra một chút tiếng động nhỏ.


Cô khum người, ôm lấy bụng rồi mới cúi xuống kéo chiếc ghế rồi đứng lên lau kính, lúc thay nước tình cờ thấy anh đang vò đầu bứt tai, gục đầu day day xấp tài liệu dày cộp.

Lam Du thoáng nhìn qua, đột nhiên trong một khoảnh khắc, cô lại nhớ đến hắn.

Lam Du lắc đầu nguầy nguậy để xua đi những  xuy nghĩ vớ vẩn. Kỳ Nghiên nghe thấy tiếng động liền quay đầu ra đằng sau, thấy cô tay nắm chặt dẻ lau, nhắm mắt lắc đầu liền được phen vừa khó hiểu vừa buồn cười. Phụ nữ có thai lại đáng yêu vậy sao?

Anh khúc khích khiến cô mở to mắt ngượng ngùng, nữ nhân dùng tay bịt miệng Kỳ Nghiên lại khiến anh bất ngờ, tay cô mềm mềm, lại thơm thơm. Mi mắt anh tự động rũ xuống rồi lại ngước lên, cả hai mắt đối mắt. Lúc này anh không cười nữa mà chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn ấy, mắt cô hơi giật giật, hình như xấu hổ quá nên nữ nhân quay phắt mặt đi. Cô cố ý đổi chủ đề:

"Hình như... anh có gì khó chịu phải không?"

"Ừm, anh đang chuẩn bị bản hợp đồng này nhưng có chỗ còn phải cân nhắc nên không biết chọn cái nào!"

Cô nhìn một lượt rồi đăm chiêu, dường như nhớ ra điều gì đó. Mắt cô sáng rỡ, lấp lánh nhìn anh, cũng may.. cũng may cô đã gặp trường hợp này một lần lúc ở gần Kiều Hiển Nông rồi. Lúc đó có chút thắc mắc nên có hỏi hắn, không ngờ lần này lại giúp ích được cho Kỳ Nghiên. Nhiều khi quyết định của hắn chỉ là sự lựa chọn nhất thời, không nghĩ là sản phẩm đó lại được mọi người ưa chuộng đến thế. Cũng may Kỳ Nghiên làm cùng ngành với Kiều Hiển Nông nên cô cũng giúp được anh không ít.

Anh nhìn vào đôi mắt tinh anh đấy, nó đẹp... đẹp như mắt biếc vậy, miệng nhỏ nói không ngừng, cùng với động tác ngón tay đưa lên đưa xuống, di di trên mặt giấy khiến anh như bị nghiện vậy. Chỉ muốn giữ cô làm của riêng mình mà không muốn chia sẻ cho ai cả.

Sau thời gian đó, anh cảm thấy cô đưa ra rất nhiều lợi ích cho công ty của mình, cũng vì vậy mà anh thu được một khoản tiền hậu hĩnh.

Đôi lúc, thư ký của anh bị bệnh nên xin nghỉ, lúc đó thấy cô cũng khá có tiềm năng nên đã cho cơ hội đi theo để tiếp khách cũng anh. Thật không ngờ cái miệng nhỏ này lại được lòng khách hàng đến thế, xem ra nuôi cô không phí cơm tốn gạo rồi!

Vì muốn được gần cô hơn nên anh đã sắp xếp rồi tìm đủ mọi cách để cô làm thư ký cho mình, còn cô thư ký kia thì đã bị chuyển dời đến một công ty nhỏ khác.

"Hiện tại, anh đang thiếu thư ký... Hmm, anh thấy em cũng khá hợp với vị trí này, em thấy sao?"

Cô cũng thấy khá bất ngờ, cho rằng mình sẽ chỉ làm công việc dọn phòng cho anh mãi, thật không ngờ có ngày cô lại được người khác trọng vọng. Vui thì cũng chỉ là thoáng chốc, đáng tiếc, cô không thể!


Thai bây giờ cũng đã được bảy tháng rồi nên rất khó trong việc đi lại chứ đừng nói gì làm thư ký!


Cô đã nhận của anh quá nhiều rồi!


"..."


Thật ra cô thừa biết, anh cố tình chuyển cô thư ký kia đi, nhưng cô có ham thì cũng không thể nào đạp đổ chén cơm của người khác như vậy được! Lương tâm cô không cho phép cô làm như vậy. Vả lại cô cũng không có chuyên môn nên làm chỉ sợ hư đường hư bột thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK