• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi cần một bản hợp đồng từ cô!"

Ha, đúng là người làm ăn có khác. Không bao giờ để mình bị chịu thiệt!

"Được rồi, tôi đồng ý với anh!"

Thấy tay hắn dính máu, Tịch Y nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nói:

"Đi xuống xe đi, Quân Nghi sẽ chở anh đến bệnh viện."

Hắn gật gật, ánh mắt vô hồn.


Đến khi bị Tịch Y quơ bàn tay trước mắt thì hắn mới giật mình lảo đảo.

"Nhớ đi cửa sau, đừng để người của Kiều Hiển Nông phát hiện, nếu không cả hai cùng chết đấy!"

"Ừ!"

...

Tạm thời Bạch Tử Ngôn không thể sống ở thành phố A này, hắn phải tránh những con mắt của vệ sĩ. Vì hắn biết, vừa rồi hắn gặp cô, cũng đồng nghĩa rằng Kiều Hiển Nông sẽ không tha cho hắn lần nữa.

Bạch Tử Ngôn ngồi vào trong xe, ôm chặt lấy cánh tay đã sớm rớm máu.

Mẹ kiếp!

Vừa nãy giữ tay Lam Du mạnh quá, cô lại vùng vằng đòi bỏ ra. Làm vết thương chưa lành nay lại còn hở ra to hơn.

Hắn đến bệnh viện để bác sĩ sơ cứu vết thương. Sau khi xong, Bạch Tử Ngôn ngồi dậy rồi vào nhà vệ sinh.

Hắn mạnh mẽ cởi từng chiếc cúc áo, để lộ ra vô số vết thương đang chưa kịp lành và sẹo chằng chịt ở vùng lưng.

Hắn nghiêng đầu, tay chống vào thành bồn, mắt hướng lên nhìn vào trong gương.

"Bộp!"

Bạch Tử Ngôn nắm tay thành nắm đấm, trong chốc lát vụt thẳng vào thành bồn.

Mu bàn tay hắn chảy thành hàng máu dài, tí tách rơi xuống sàn đất trắng thành những hạt máu đỏ tươi.

Hắn không những không đau ngược lại còn cười rất tươi, nụ cười hiểm ác không thôi!

"Tất cả những người hại tao sẽ lần lượt phải trả giá."

Sau cùng, hắn theo chân Quân Nghi lên trực thăng riêng đến thành phố khác.

...

Tại thành phố T.

Sau khi xong việc, cả hai cùng bay về thành phố. Mặc cho lúc này là ban đêm, Kiều Hiển Nông vẫn nhất quyết vào thư phòng để xử lý công việc.

Có thể nói hắn là một con người cuồng công việc, chỉ khi tất cả đều hoàn hảo và ổn thỏa thì hắn mới có thể yên tâm mà nằm ngủ!

Trong phòng, Lam Du trằn trọc không thể ngủ nổi. Nếu nói là vì mất ngủ thì không đúng, mà đang nghĩ về Bạch Tử Ngôn thì lại không sai.

Cô có chút nghi hoặc!

Bạch Tử Ngôn nói cô làm công ty hắn bị phá sản, lại còn cho người đánh đập hắn là sao cơ chứ?

Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô là người như vậy sao. Lẽ nào trong này có hiểu lầm?

Suy nghĩ nhiều khiến Lam Du thật sự rất khó chịu, cô chống tay ngồi dậy. Định bụng đi xuống lầu để pha một ly sữa nóng cho dễ ngủ.

Lúc đi qua phòng của Kiều Hiển Nông thì thấy cửa hé mở nên cô cũng tò mò nhìn lén một chút, thấy hắn đang gục đầu xuống bàn ngủ thì đẩy cửa bước vào.

Cô với lấy cái chăn mỏng định đắp cho hắn.

Thế nào cô vừa mới chạm nhẹ, chiếc ghế đã tự trườn rồi làm Kiều Hiển Nông ngã nhào xuống đất.

Sắc mặt hắn trắng bệch, môi tím tái lại. Người nóng đến bỏng tay!

Lam Du hoảng loạn, sợ đến kinh hãi. Cô cứ lấy tay lay hắn mãi, vừa gọi la to:

"Kiều Hiển Nông... Kiều Hiển Nông, anh dậy đi đừng làm tôi sợ!"

"Người đâu, mau lên đây... Kiều Hiển Nông bất tỉnh rồi!"

Dì Trương nghe thấy tiếng động thì mở cửa phòng ra, mắt còn đang lim dim.

Sau đó là những cô hầu gái cũng dậy theo, mọi người sau khi nghe vậy liền sốt sắng.


Lam Du ôm Kiều Hiển Nông vào lòng, đặt hắn lên đùi mình, cô đảo mắt nhìn một lượt quanh căn phòng thì thấy một lọ thuốc rớt ở dưới gầm bàn. Dưới đất còn rơi vãi vài viên.


Cô cẩn thận đặt hắn xuống đất, lồm cồm bò dậy với lấy nó.


Thuốc huyết áp?


Hắn bị huyết áp cao sao? Bỏ qua những suy nghĩ khác, Lam Du nhanh chóng đọc hướng dẫn sử dụng rồi lấy thuốc nhét vào miệng hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK