• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hiển Nông cũng nhận ra cô rồi, hắn chen chúc vào dòng người để tìm tấm lưng nhỏ bé nhưng bất thành.

Nam nhân chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, bất lực chửi thầm.

"Mẹ nó, rõ ràng là cô ấy vừa mới ngay đây!"

Có trách thì cũng là tại hắn, tại hắn đuổi cô đi. Giờ hắn hối hận rồi, ngày ngày đều sống trong sự dằn vặt.

Cứ tưởng từ khi cô đi, hắn vẫn sẽ giống như trước. Vô lo vô nghĩ, sống một cuộc đời như trước, sáng đi làm tối lên bar, nhưng không, từ lúc cô bỏ đi là chuỗi ngày đen tối bắt đầu.


Đêm nào Kiều Hiển Nông cũng mơ về Lam Du, khiến hắn càng muốn quên cô thì hiện thực lại càng không cho phép!

Nửa đêm nam nhân lại bật dậy rồi đi xuống lầu một cách vô thức, từ đó trong tủ lạnh luôn có sẵn bia để hắn uống.

Càng nhiều lần lặp lại giấc mơ thì hắn càng thêm ý định muốn quên cô đi, rất nhiều lần những cô gái ăn mặc rách rưới khóc lóc chạy ra khỏi phòng ngủ, còn Kiều Hiển Nông thì ở trên giường vò đầu bứt tóc, thắc mắc tại sao cứ mỗi lần hắn định hôn ai đó thì lại dừng ở một khoảng cách nhất định, không thể nào gần hơn được nữa. Và cứ mỗi lần như thế thì sẽ có một cô gái bị vệ sĩ đuổi ra khỏi biệt thự. Những cô gái ấy hầu như sẽ tiếc nuối mà khóc lóc trước cổng, họ thắc mắc rằng mình đã làm gì sai mà bị tuột mất chiếc đùi vàng như thế này?. Web đọc nhanh tại == 𝑻гù 𝑚𝑻г𝒖yện﹒𝒗n ==

Nhiều lần như vậy đâm ra chán nản, hắn cũng không còn tinh thần nữa, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc để quên đi cô, cũng đã nhiều lần gặp bác sĩ tâm lý nhưng bất thành.

Phòng làm việc cũng trở nên căng thẳng, mỗi ngày không khí u ám sẽ bao trùm khắp căn phòng. Nếu hỏi nhân viên đi làm sợ nhất là gì thì họ sẽ không ngại trả lời là Kiều Hiển Nông!

Ngày nào cũng vậy, nhân viên sẽ bị hắn chửi rủa một cách không thương tiếc. Tiếng khóc lóc cũng dần trở nên quen thuộc với tất cả mọi người.

Bốn năm cứ như vậy mà trôi qua, cuộc sống của hắn không còn rực rỡ như trước nữa. Hắn trở nên ảm đạm và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Những người theo đuổi hắn cũng lần lượt từ bỏ, chỉ riêng có mỗi Tịch Y là không chịu buông tha!

Dần rồi cũng thành thói quen, sáng trưa tối ngày ba bữa đều là Tịch Y mang cơm đến cho hắn, mỗi lần như thế cô ta sẽ đứng ngoài cửa đợi, chờ hắn ăn xong sẽ mang hộp về. Ngược lại với Tịch Y thì Kiều Hiển Nông luôn đưa ra những quy định rất phức tạp dành cho cô ta. Như không được chạm vào người hắn trừ khi hắn không cho phép, lúc hắn ăn thì không được vào phòng, chờ khi nào hắn ăn xong sẽ kêu Minh Kỳ trả hộp... Tịch Y cũng không chút nghi ngờ mà tin tưởng hắn, vì cô ta tin chắc rằng trước sự quan tâm của mình thì hắn sẽ mềm lòng thôi. Kiều Hiển Nông vì cô ta mà chờ đợi bao nhiêu lần, có chút trắc trở này thì tính là gì?

...

Kiều Hiển Nông nhìn xung quanh một lượt, hắn tự nhủ sẽ không bao giờ để vụt mất cô lần nữa!

Nam nhân đưa mắt nhìn từng cái cửa kính, hắn đi mấy vòng liền để tìm Lam Du. Rõ ràng giọng nói của cô ở chỗ này, nhưng người lại không thấy?

Đúng lúc này thì có người vỗ vai hắn.

Tịch Y:"Anh đi đâu vậy, bọn em tìm nãy giờ."

"Tôi lấy chút đồ thôi, không có chuyện gì đâu!"

"Chúng ta đi về thôi.. cậu. Ông ngoại muốn con về rồi!"

Mặt của Kiều Hiển Nông lập tức lộ rõ vẻ bất ngờ.

Tịch Y thấy vậy liền lên tiếng.

"Xin lỗi, là do thằng bé còn nhỏ không biết gì nên..."

"Không sao. Tôi sẽ gọi Minh Kỳ đến đón hai người, tôi còn việc, sẽ về sau!"

"Có bận lắm không? Không thì..."

"Bận!"

Nói xong hắn liền gọi cho Minh Kỳ.

Cùng lúc đó, Kỳ Nghiên cũng dẫn theo hai đứa trẻ về. Vừa thấy anh, cô đã kéo ngay vào xe.

"Sao vậy, An Nhiên?"


"Chúng.. chúng ta mau đi thôi. Em muốn về nhà!"


Kỳ Nghiên phản ứng nhanh, không nghĩ nhiều liền phóng xe đi ngay.


Kiều Hiển Nông quay đầu lại, vừa rồi có phải hắn vừa nghe thấy giọng nói của Lam Du không?


Lúc nhìn lại thì chiếc xe đó đã đi xa rồi. Giờ đến chỗ để xe liệu còn kịp? Không nghĩ nhiều, nam nhân nhanh chóng lái xe đuổi theo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK