"Tôi đi với em."
"Không cần đâu, tôi tự làm được!"
Nếu cứ dùng dằng ở lại mãi thì Kiều Hiển Nông sẽ đi theo cô nên Lam Du buộc phải từ chối gấp.
Sau khi rửa váy xong thì nó cũng đỡ hơn nhưng không thể nào hết được!
Cô đang rửa tay thì điện thoại đột nhiên hiện thông báo.
"Đợi trong đó chút, lát nữa sẽ có người mang đầm mới cho em!"
Đột nhiên trực giác làm cô cảm thấy nguy hiểm, nữ nhân ngẩn đầu lên nhìn gương.
Người phục vụ hồi nãy vào đây làm gì?
Cô lùi bước thì hắn càng tiến tới, cô định hét lên thì bị hắn bịt thuốc mê nên không kịp phản ứng!
Lam Du ngất lịm đi trong vòng tay của Bạch Tử Ngôn, hắn bế cô trên tay một cách dễ dàng, tiếng nhịp tim thở đều đều phả trên vai cùng mùi thơm của sữa tắm tỏa ra từ người nữ nhân khiến dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Cô toang rồi!
Bạch Tử Ngôn vừa đi ra khỏi phòng thì vệ sĩ từ xa đi tới, trên tay đang cầm túi đồ, hắn vừa bước ra khỏi cửa đã mắt đối mắt cùng vệ sĩ.
Ban đầu, vì thấy Lam Du bị áo khoác che mặt nên cũng chẳng để ý nhiều. Nhưng sau khi tìm khắp nhà vệ sinh mà không thấy Lam Du đâu, vệ sĩ mới thấy có điềm. Anh ta thông báo ngay cho Kiều Hiển Nông.
[...]
Bạch Tử Ngôn đưa Lam Du vào một khách sạn gần đấy, hắn dùng tay vén áo khoác ra khỏi mặt để Lam Du dễ dàng thở hơn, tiếp sau đó, hắn gọi và báo ngay cho Tịch Y:
"Làm xong rồi, nhưng hình như bị người của Kiều Hiển Nông phát hiện. Cô mau cho người xử lý đi!"
Tịch Y thầm mắng nhiếc, có chút chuyện cũng làm không xong, thật ngu ngốc. Chuyện gì cũng phải đến tay cô ta!
Tịch Y nhanh chóng cho người tìm vệ sĩ, lần này phải giết bằng được để phi tang bằng chứng, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.
Kiều Hiển Nông cũng nhận thấy điều gì đó không ổn, gáy hắn nóng rần lên, trong lòng dần dâng trào lên cảm giác bồn chồn lo lắng khó tả, đi xử lý váy thôi mà, có cần lâu vậy không?
Hắn nhấc máy gọi điện cho vệ sĩ nhưng không thấy ai nghe, tin nhắn cũng bị thu hồi. Chậc, nhờ có chút việc cũng làm không xong.
Hắn đứng bật dậy để đi tìm cô thì bị Tịch Y ngăn cản.
"Anh để em đi cho, con gái với nhau thì dễ nói chuyện hơn!"
"Không cần."
Hắn nhanh như chớp né xa Tịch Y hết mức có thể.
"Vậy... vậy để em đi cùng anh!"
"Tùy cô."
Vậy là cô ta cứ lẽo đẽo theo sau hắn, Kiều Hiển Nông kiểm tra từng phòng một, hắn nhìn ngó xung quanh chỉ để tìm hình bóng nhỏ bé ấy. Nhưng quái lạ làm sao, vệ sĩ cùng cô như bốc hơi khỏi thế gian vậy, dù hắn có trích xuất camera cũng chẳng nhìn thấy họ ở đâu.
Tịch Y thì cảm thấy may mắn, cũng may là cô ta kéo dài thời gian để người của cô ta giết chết vệ sĩ.
Kiều Hiển Nông cho người tìm cô quanh khách sạn, được một lúc không thấy tung tích, hắn còn sai người tìm mọi ngóc ngách trong thành phố.
Vệ sĩ chia nhau đi tìm làm buổi tối ở thành phố đâu đâu cũng sáng đèn!
Đi qua một con hẻm, đột nhiên nam nhân nhìn thấy một chiếc camera bị hỏng nên sinh nghi, mà nó còn sói thẳng vào nhà nghỉ phía đối diện. Không biết bằng cách nào mà hắn lại trong vô thức đi vào trong đó.
Hắn gõ cửa, đi tìm từng phòng một, vệ sĩ cũng đi tìm.
[...]
Bên phía Lam Du, cô mở hờ tâm mi, đầu đau như búa bổ, mắt cô vẫn còn hơi díp lại, thật sự không mở nổi. Dường như tay cô bị thứ gì đó trói chặt ở đằng sau.
Cô cố ngẩn đầu dậy, nhìn tứ phía, xung quanh hoàn toàn xa lạ, mùi ẩm mốc nặng sộc lên tận mũi của nữ nhân, cô theo phản xạ mà nheo mắt!
Kí ức ban nãy bây giờ ủa về khiến cô bắt đầu ý thức được rằng mình đang bị bắt cóc.
Đúng lúc này, Bạch Tử Ngôn bước ra từ phòng tắm khiến Lam Du kinh hãi.
Hắn không mặc gì trên người mà trèo lên giường ngay, nữ nhân trừng mắt, khuôn mặt cô trắng bệch lại, người cũng co rúm vào một góc.
"Bất ngờ chứ! Không biết vị tình nhân của Kiều Hiển Nông sẽ như thế nào nhỉ?"
"Đồ vô liêm sỉ, bỉ ổi..."
Tử Ngôn nhướn mày, chề môi, anh ta giữ chặt cằm cô, nhanh chóng rướn người về phía trước rồi cắn vào cổ nữ nhân một cái thật đau khiến cô hét toáng lên.
"Cút ra tên điên này!"
____
Đội mũ bảo hiểm vào mn🙃