• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ và thoải mái.

"À phải rồi, em là Diệp Ngân Nhi, chị cứ gọi em là Ngân Nhi nhé!"

Lam Du cười rồi gật đầu nhẹ.

Thấp thoáng đằng xa, cô thấy hình bóng quen thuộc. Minh Kỳ vội vàng đi tới rồi ghé sát vào tai cô, thì thầm:


"Lam Du tiểu thư, cô tặng quà cho Ngân Nhi giúp tôi nhé, con gái với nhau nói chuyện sẽ dễ hơn!"

Lông mày cô nhướn lên, hiểu ý.

"Được!"

Nhận được sự đồng ý, Minh Kỳ nhanh chóng rời đi.

Đột nhiên cô cảm thấy khá mất tự nhiên, dường như có thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Quay đầu lại thì thấy có hàng chục con ngươi dán thẳng vào người mình, người nào người nấy trong bộ vest đen phẳng phiu, thân thể to gấp đôi cô, trông thật đáng sợ!

Tuy vậy, Lam Du vẫn tự trấn an bản thân, cô kìm nén sự sợ hãi, nụ cười gượng gạo thoáng chốc hiện trên đôi môi đỏ mọng.

"Tặng em, tuy quà không mấy giá trị nhưng..."

Còn chưa kịp nói hết câu, hộp quà trên tay cô đã bị vệ sĩ cướp lấy. Diệp Ngân Nhi trợn tròn mắt khó hiểu, mặt cô bé dần xị ra, phản ứng khó chịu với vệ sĩ, cất lời:

"Đó là quà của tôi."

"Tiểu thư, cô không thể nhận thứ này. Chúng ta phải kiểm tra đã."

"Anh muốn tôi đuổi việc anh đúng không? Mau, đưa!"

Sắc mặt cô bé kém đi vài phần, mặt lạnh như băng. Từng chữ thốt ra đều nhấn mạnh đến cực điểm.

Tuy rất muốn đưa cho Ngân Nhi, nhưng vệ sĩ thà bị cô ghét còn hơn là bị ông chủ Diệp chém đầu.

Bầu không khí lúc này thật căng thẳng! Đến nỗi không khí tựa như bị bóp nghẹn, làm người ta thở có cảm giác thật nặng nề!

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Lam Du xoa dịu bầu không khí.

"Phải đó, Ngân Nhi. Để vệ sĩ kiểm tra quà trước cũng được mà."

"Nhưng..." -Nét mặt cô bé đượm buồn, đôi mắt cụp xuống.

Từ nhỏ, ông chủ Diệp đã dạy Ngân Nhi. Ở thành phố này, chúng ta không được phép tin ai cả, cho dù là người thân thiết đi chăng nữa! Vì ở nơi nguy hiểm này mà Ngân Nhi được bao bọc rất kỹ, cô bé không có bạn, và đặc biệt luôn bị vệ sĩ theo sát 24/24 giờ. Chính vì sự kìm hãm lâu ngày mà Ngân Nhi cảm thất rất khó chịu và bất mãn!

Nhưng ắt hẳn đây không phải lý do chính mà ông chủ Diệp mới cẩn thận như vậy.

Mẹ cô bé... là một kẻ điên! Cô ta từng hạ độc vào thức ăn của con mình. Từ đó, những đồ ăn, thức uống hay đồ dùng hàng ngày, tất cả đều phải kiểm tra thật kỹ, rồi mới đến tay cô bé.

"Thôi nào, em phải cười lên mới đẹp!" Ngân Nhi bị Lam Du chọc cho cười, trong phút chốc nụ cười như hoa rộ đầu mùa hiện trên môi cô bé.

Bên phía Kiều Hiển Nông.

Sau khi đấu với ông chủ Diệp vài ván, hai người đổi phòng khác để trao đổi về hợp đồng, căn phòng máy lạnh kín đáo, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ canh chừng ở ngoài, bất cứ ai cũng không được phép vào trong!


Căn phòng hiện đại chỉ rành riêng cho quý ông, xung quanh tủ kính đựng rượu đắt tiền, không gian một màu đen tuyền cổ điển. Không khí thoang thoảng hơi xì gà cùng làn khói trắng mù mịt mờ ảo.


Ông chủ Diệp vừa nghe Kiều Hiển Nông nói về hợp đồng vừa nhâm nhi ly rượu vang trên tay, tâm trạng của cả hai khá thoải mái. Tuy nhiên, có một vấn đề là hợp đồng của Kiều Hiển Nông và Bạch Phong Thần lại giống nhau đến 90%, chỉ khác là Kiều Hiển Nông cho hắn lợi nhuận cao hơn mà thôi. Nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn, nếu về sau sản phẩm được ưa chuộng, Kiều Hiển Nông tăng giá thì chẳng phải hắn không mất gì sao? Thu được cả vốn lẫn lời. Quả nhiên lời đồn không sai, Kiều Hiển Nông ăn nói vô cùng sắc sảo, lại vừa có tài vừa có sắc. Nghe nói ai hợp tác với hắn đều phát đạt!


____


Dạo này bị bơ thật gòi. Mọi người thấy truyện hay thì ủng hộ tg bằng cách fl hoặc tặng quà nhé. Hứa 700 fl bão❤️❤️❤️❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK