Cô nhìn hắn không chớp mắt... nhìn đến ngủ lúc nào không hay!
Lúc lâu sau hắn mới mở mắt rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, nam nhân nhìn qua nhìn lại một vòng quanh căn phòng, đơ người mất vài giây rồi đưa mắt hướng về phía vật nhỏ, cười.
Lam Du có một tật xấu là lúc ngủ sâu sẽ đạp chăn.
Cơ thể nhỏ bé cứ thế loã lồ trước mặt hắn, luồng lửa tình trong mình một lần nữa được châm ngòi. Cô là đang muốn quyến rũ hắn? Chỉ là vô tình hay cố ý đây!
Cuối cùng, sau khi cuộc chiến nội tâm kết thúc, Kiều Hiển Nông quyết định sẽ để cô ngủ. Nam nhân ân cần kéo chăn lên đắp cho vật nhỏ.
Dù gì thì cô vẫn là bảo bối mà hắn trân quý, phải hao tốn công sức mới có thể dụ cô về bên được, nếu làm hỏng thì quá tiếc rồi! Vả lại ngày mai cô còn phải đi giới thiệu sản phẩm cùng hắn, vết thương chằng chịt như này sẽ khó mà che giấu. Dĩ nhiên không phải là không có cách, nhưng hắn vẫn phải cẩn trọng. Cánh nhà báo và kẻ thù của hắn ở khắp mọi nơi, luôn tìm cách rình rập để hạ hắn bất cứ lúc nào.
Nghĩ rồi, Kiều Hiển Nông vào nhà vệ sinh, khoác tạm bộ đồ tắm bằng bông rồi mở tủ đầu giường lấy ta hộp thuốc y tế.
Nam nhân lấy tuýp kem rồi ngồi xuống giường. Hắn mạnh mẽ vạch chăn ra, chuẩn bị bôi thuốc. Chỉ thấy từng lượng kem lớn bị hắn lấy mất, thoa đều trên bề mặt bị bầm tím, Kiều Hiển Nông luống cuống nhấn mạnh vào vết thương. Lần đầu bôi thuốc nên có chút thô bạo!
Nửa tỉnh nửa mê, cô cau mày:
"Ư!"
Nam nhân rối rít không biết làm thế nào, suy nghĩ rối bời như tơ vò, từ trước tới giờ hắn có bôi thuốc cho ai đâu? Nếu có thì cũng tự bôi cho chính mình. Đôi lúc cảm thấy vật nhỏ thật yếu đuối.
Nam nhân theo tự nhiên cúi đầu xuống thổi nhẹ vào vết thương, mùi thuốc dịu nhẹ chứ không nồng, nó lướt qua da Lam Du rồi để lại một phần the mát.
Kiều Hiển Nông cẩn thận dè chừng lật vật nhỏ nằm úp xuống rồi vén tóc cô để qua một bên, tấm lưng trần trắng trẻo mảnh mai chứa đầy những vết tích hắn để lại, trông thấy nam nhân rất thỏa mãn khi nhìn thấy chiến tích mà mình tạo ra. Đôi mắt ấy đã ánh lên tia dục vọng từ lúc nào, tuy nhiên vẫn là nên chuyên tâm chút!
Bả vai mảnh khảnh uốn cong, run rẩy không thôi, mày cau lại ngày một sâu. Sau khi bôi xong, Kiều Hiển Nông lật người cô lại, vớ lấy cái chăn che đi cảnh xuân trước mắt, chỉ chừa lại phía hạ thân. Cúi đầu xuống quan sát càng thấy đỏ sưng một màu, hắn suýt xoa mà nâng chân vật nhỏ lên vai.
Lấy lượng thuốc vừa đủ chia ra thành từng phần nhỏ ở trên đầu ngón tay. Bàn tay ma sát nhẹ vào vết thương đã sưng tấy từ lâu, lần này hệt như đã có kinh nghiệm. Cảm thấy không đau như ban đầu nữa! Nữ nhân nằm im mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sau cùng, hắn đi ra ngoài ban công uống chút rượu cho ấm người, tiện thể làm chút việc.
Trời đêm nay se se lạnh, không khí cũng dày đặc chẳng kém. Cả bầu trời màu đen bao phủ lấy thành phố hoa lệ, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, vừa thưởng rượu, ngắm cảnh.
Chỉ thấy nam nhân lắc nhẹ ly rượu vang đỏ rồi đưa lên mũi hít lấy hương thơm nồng. Điện thoại theo đó được lấy ra, bấm gọi:
"Cậu vẽ bản thảo trước đi, tối mai tôi cần một bộ váy đi dự tiệc."
Qua điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc ồn ing ỏi, tuy không nói nhưng Kiều Hiển Nông cũng đã sớm biết Diệp Hàn Phong đang ở trong bar. Đương nhiên rồi, ngoài nơi này thì cậu ta còn đi đâu được, đến nhà còn chẳng dám về!
"Gì cơ? Tối mai á. Cậu giết tôi à Hiển Nông."
"Tôi cho cậu cơ hội để thể hiện còn gì!" Hắn cười.
Diệp Hàn Phong vốn thích thiết kế, nhưng cha anh luôn ngăn cản. Chỉ muốn anh lấy vợ rồi tiếp quản công ty, có lần còn doạ đoạn tuyệt quan hệ! Có chiêu sài hoài, riết thành quen, đến nỗi sợ không dám về nhà. Chỉ cần về là bài ca quen thuộc lại réo bên tai.
Dù vậy nhưng với tính tình bướng bỉnh của Diệp Hàn Phong thì anh vẫn âm thầm gửi bản thảo cho rất nhiều nhà thiết kế, gặt hái được rất nhiều thành công... tuy nhiên không để lộ danh tính mà lấy biệt danh khác. Cho đến hiện tại, người biết tất cả những chuyện đó chỉ có Kiều Hiển Nông!
____
P/s:Truyện lên đều hay không thì mình sẽ dựa vào lượt like nhé, 90 like trở lên thì truyện sẽ ra đều nè.😘😘😘😘