Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 589

Châu La La và Cung Kì biết chuyện Lương Hạnh mang thai thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Lúc đó, Châu La La đang cùng nhà thiết kế quyết định quy trình cuối cùng của hôn lễ, nghe thấy câu nói này thì không khỏi lẩm bẩm trong điện thoại: “Em bé này của cậu tới quá đúng lúc rồi đó? Có phải cậu gọi tới là để nói cho tới biết, cậu định ở nhà dưỡng thai, không thể tham dự lễ cưới của tớ đúng không?”

Nói đến đây, cô để bút chì trong tay xuống, rồi đứng thẳng người thái độ không được nói chen vào: “Tớ mặc kệ, dù cậu kết hôn hay mang thai, thì chỉ có cậu mới có thể trao nhẫn cho tớ.”

Lương Hạnh vốn không có ý gì khác, mà chỉ muốn hỏi xem liệu cô có thể đổi đầm dạ hội rộng rãi hơn không thôi, ai ngờ lại nghe thấy giọng nói oanh tạc của Châu La La trong điện thoại, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu cứ yên tâm, tớ không yếu ớt như vậy.”

Lúc trước cô mang thai đôi, cũng là nhân viên tiếp thị bận tới bận lui, rõ ràng Châu La La đang lo lắng dư thừa.

Lương Hạnh vốn không định báo tin mình mang thai cho Cung Kì biết, một là vì không nhất thiết phải gọi điện chỉ để nói chuyện này, hai là vì vẫn chưa tròn hai tháng, theo truyền thống của người xưa, thì nên hoãn lại một tý.

Mặc dù cô không tin những chuyện này, nhưng hai người lớn trong nhà cũng không phải người dễ trêu, nên cô có thể nghe được chuyện nào thì cố mà nghe.

Ai dè cô vừa cúp điện thoại của Châu La La, chưa tới 20 phút sau, Cung Kì đã gọi tới.

Bình thường cô cả Cung chưa từng gọi cho người khác, lần này có thể là vì chuyện nào đó, Lương Hạnh bỗng ngẫm nghĩ rồi vỡ lẽ, thế là cô nghe máy, cô không hàn huyên mà đi thẳng vào vấn đề: “Châu La La đã nói với chị đúng không?”

“Ừm.” Cung Kì cực kỳ thẳng thắn, giọng nói sảng khoái dứt khoát, rồi hờ hững nói: “Chúc mừng cô.”

Thái độ lạnh nhạt đó, nếu không phải cô đã hiểu rõ con người cô ta, có lẽ cô sẽ thật sự nghi ngờ, liệu cô ta có thật lòng chúc mừng hay không?

Lương Hạnh chẳng hề để bụng, nghe thấy tiếng động cơ trong điện thoại, cô vội hỏi: “Chị đang lái xe à?”

Cung Kì lại “ừm”, thờ ơ đáp: “Tôi chở bé Mèo tới nhà họ Cố dùng bữa.”

Lương Hạnh trợn tròn mắt, tưởng mình đang nghe nhầm.

Cô còn chưa kịp hỏi, đầu bên kia lại nói tiếp, cô ta cực kỳ lạnh nhạt căn dặn: “Tôi đã nhờ một người bạn gửi quà từ nước ngoài về cho cháu tôi, mấy ngày tới cô nhớ bảo bác gái để ý chuyển phát nhanh. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước.”

Lương Hạnh “a lô” định nói gì nữa, nhưng cuộc gọi của hai người đã bị tiếng máy bận chặn lại, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười phá lên, rồi quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh đang ra khỏi phòng ngủ: “Cung Kì tới nhà họ Cố dùng bữa rồi.”

Triệu Mịch Thanh đứng sau sofa, hình như ngập ngừng một giây mới hiểu rõ rồi ánh mắt sáng lên, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt: “Hôm nay Cố Thời cũng về nhà họ Cố, em có biết còn ai nữa không?”

Còn có thể là ai nữa, trong đầu Lương Hạnh nhanh chóng hiện lên một gương mặt xinh đẹp sạch sẽ: “Cô Bao?”

Xem ra bữa cơm hôm nay sẽ cực kỳ thú vị.

Cung Kì cúp máy, rồi lái xe ra khỏi gara, bé Mèo mặc chiếc váy ca rô trắng đỏ, thỉnh thoảng sẽ ngắm nghía bản thân qua gương chiếu hậu ngoài cửa xe.

“Mẹ ơi, chúng ta đi ăn ở đâu thế, sao phải ăn mặc xinh đẹp như thế ạ?” Bé Mèo xòe váy, giọng nói cao vút, tràn ngập vẻ hưng phấn.

“Chúng ta tới nhà chú Cố Thời.” Cung Kì điềm tĩnh lái xe, đối mặt câu hỏi của con, cô cũng cực kỳ thẳng thắn: “Ba chú Cố Thời rất thích con, nên muốn gặp con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK