Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 492

Oán niệm trong lòng trong khoảnh khắc tan thành mây khói, cô chợt cười lên, không tức giận, chỉ có thể thuận theo bước chân anh một đường đi về phía trước, vừa đi vừa tựa vào tay anh, trong miệng lẩm bẩm hát.

Hiếm khi có lúc an dật như vậy, cô híp mắt ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng loáng trên cành cây trơ trụi, cảm giác giống như là một giấc mộng.

“Cảnh tượng như vậy, em mơ thấy qua rất nhiều lần.” Cô lẩm nhẩm hát, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.

Hai tay người đàn ông đút trong túi áo khoác lông, cánh tay kẹp chặt, cố ý che chở hai tay người phụ nữ đang kéo tay anh, nghe đến đây đột nhiên cong môi.

Anh lại chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng mơ, nhưng vào lúc này đột nhiên phát giác, cuộc sống bây giờ thật làm cho người ta tham luyến.

Hai người vừa đi, vừa nói một vài chuyện vụn vặt trong nhà.

Nhà nên đổi khăn trải bàn và rèm cửa sổ nên chọn màu gì, quần áo Tết của An Khê và An Ngôn cần mua mấy bộ, tương tự như vậy, cũng không khác gì vợ chồng son.

Một đường đi về phía trước hồi lâu, lúc băng qua đường cũng cảm giác được sóng nhiệt ồn áo náo nhiệt của trung tâm thương mại đối diện, không ngừng có người chen chúc đến đó, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh bị đám người lôi cuốn tiến về trước, lại cũng không tự chủ bước nhanh hơn.

Băng qua đường, đến gần mới nhìn rõ, là hoạt động giảm giá của trung tâm thương mại liên hợp với nhãn hiệu nào đó, thừa dịp đầu năm nhiều người náo nhiệt, thủ đoạn bán giảm giá thú vị như vậy cũng không ít thấy.

Trên đài người chủ trì ra sức tuyên truyền, hấp dẫn từng đợt từng đợt sóng.

“Đi thôi.” Đám người chung quanh huyên náo chật chội, Triệu Mịch Thanh theo bản năng nắm tay Lương Hạnh trong lòng bàn tay, kéo cô muốn lui ra ngoài.

Anh không có hứng thú với những hoạt động như vậy, đối với chút ưu đãi kia lại vô cảm.

Lương Hạnh theo bước chân anh đi ra ngoài, nghe được người chủ trì trên đài nhiệt tình giới thiệu, lại đột nhiên trừng mắt, dừng chân một cái, kéo người lại.

“Sau đây, là thi trả lời kiến thức. Lần này người lên sân khấu, cần dũng khí nhất định, bởi vì trong tay tôi chuẩn bị hai mươi câu hỏi thơ sử cực khó, người tham dự trả lời đúng nhiều nhất, là có thể nhận được giải thưởng lớn cuối cùng của chúng ta hôm nay, mang về nhà máy rửa bát trị giá chín mươi triệu…”

Người phụ nữ bên cạnh vừa nghe đến ba chữ “Máy rửa bát”, trong mắt đột nhiên phát sáng, ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau với anh một cái: “Mịch Thanh, máy rửa bát…”

Một đôi mắt sáng rỡ nháy hai cái, mang mấy phần nũng nịu.

Biểu cảm trên mặt người đàn ông lại không hề thay đổi, kéo cô tiếp tục đi ra ngoài, trân trọng mà kiên định phun ra một chữ: “Mua!”

Đi hai bước, thật vất vả thoát khỏi đám người, lại bị kéo về.

“Lương Hạnh, một cái máy rửa chén bát, chồng em vẫn mua được.” Sắc mặt anh phiền muộn, trái ngược với khuôn mặt sáng rỡ rực rỡ của người phụ nữ bên cạnh.

“Mau, mau, mau…” Lương Hạnh lại giống như không nghe thấy, dùng sức vỗ vai Triệu Mịch Thanh, mặt hiếm khi thấy biểu cảm kích động, hưng phấn mặt cũng đỏ lên: “Tiết kiệm được chín mươi triệu, có thể báo danh cho Tiểu Khê lớp dạy học sớm anh nhìn trúng rồi.”

Tròng mắt Triệu Mịch Thanh nhìn, cuối cùng giả bộ từ chối, trong tiếng người chủ trì đếm ngược, bị Lương Hạnh đẩy lên đài.

Anh tự nhiên không phải quan tâm chín mươi triệu trong miệng Lương Hạnh, mà là vô hình, thích tính toán nhỏ mang hơi thở cuộc sống của cô như vậy, vô hình muốn nhân nhượng cưng chiều.

Triệu Mịch Thanh vừa lên sân khấu, đám người vang lên một trận thổn thức không lớn không nhỏ.

Có người bất giác hoài nghi, người đàn ông mặc áo khoác lông màu đen có phải bọn họ mời tới không.

Lương Hạnh nhìn chung quanh một chút, theo những ánh mắt chỉ chỉ chỏ chỏ nhìn sang, mới giật mình khuôn mặt đẹp trai của chồng cô, rơi vào giữa một đám người thường, vô cùng dễ thấy.

Hai cô gái khoắc tay nhau, che miệng cười trộm: “Bây giờ tìm diễn viên cũng lưu hành chú đẹp trai như vậy rồi sao, hạng nhất cho anh ta đi, mắt chúng ta có phúc là đủ rồi.”

Lương Hạnh nghe vậy, không thể không liếc nhìn bên cạnh một cái, chỉ thấy là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, xem ra tuổi tác không lớn, dáng vẻ như sinh viên.

Cô lúng túng ho nhẹ hai tiếng, lại nghe thấy một tiếng cười ròn rã khác vang lên: “Nếu như tôi nhớ không lầm, chắc cô thích như vậy phải không? Tôi thấy không tệ, nếu không chờ lát nữa xuống sân khấu xin phương thức liên lạc đi, vận khí tốt còn có thể dẫn về nhà ăn tết nữa…”

“Vậy cô cũng không biết người ta kết hôn chưa, nhìn tuổi tác cũng không nhỏ.” Cô gái có một đôi mắt hạnh lẩm bẩm, trên mặt rõ ràng cho thấy nét mặt tung tăng hưng phấn: “Nhưng tôi đoán là chưa, cô nhìn tay anh ta sạch sẽ, không đeo gì phải không?”

Theo phương hướng đề tài của cô gái, Lương Hạnh không tự chủ đưa mắt nhìn tay Triệu Mịch Thanh, đốt ngón tay sạch sẽ thon dài, giờ phút này đang cầm bảng trả lời nhận từ người chủ trì.

Thật sự là không có gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK