Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 362: MỘT NĂM SAU.

Một năm sau.

Trong tòa nhà văn phòng công nghệ Doanh Tín, Lương Hạnh đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chằm vào tòa cao ốc Long Đằng ở phía đối diện.

Vô tình rơi vào một cảm xúc nào đó, khóe môi có hơi cong lên, hơn một năm trước nhìn sang từ nơi này thường xuyên có thể nhìn thấy trước cửa sổ sát đất ở phía đối diện có một người đàn ông lặng lẽ đứng ở đó, thân thể của anh cao lớn, trong đáy mắt lúc nào cũng lóe lên ánh sáng như có như không.

Sau này đã hiểu được ánh sáng trong đôi mắt ấy, nhưng một năm rồi cô không gặp anh.

“Phó tổng giám” Cánh cửa phòng làm việc ở sau lưng được mở ra, trợ lý Tống Ba đứng đẳng sau cửa báo cáo: “Lý tổng mời cô xuống phòng họp dưới lầu”

Cô chậm rãi thu hồi suy nghĩ, chỉnh sửa lại bộ đồ công sở, ngước mắt lên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi biết rồi”

Năm phút sau cửa phòng hợp bị gõ, một đám nhân viên lâu năm của Doanh Tín toàn bộ đều tập hợp, biểu cảm của người nào cũng ngưng trọng, Lý tổng ngồi ở vị trí chủ vị, hơi nhẹ gật đầu với Lương Hạnh mới bước vào cửa: “Ngồi đi”

Khóe miệng của Lương Hạnh luôn mang theo một nụ cười mờ nhạt như có như không, nghe vậy thì ngồi xuống, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người của người phụ nữ ngồi trước mắt.

Hình ảnh này có chút quen thuộc, dường như là lại trải qua một vài chuyện trong quá khứ một lần nữa, nhưng mà lần này nhân vật này trái lại đã xảy ra thay đổi.

Cô cười nhạt mở máy vi tính trước mắt, thuận thế thu hồi tâm mắt từ trên người của Trịnh Vân: “Tổng thanh tra Trịnh, cô đừng căng thẳng, không phải là cô đã từng trải qua chuyện như thế này rồi à, ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm đúng không?”

Sắc mặt của Trịnh Vân trắng bệch, thân thể không nhịn được mà run rẩy, hàm răng cắn chặt lại, đáy mắt mang theo lửa giận ngập tràn: “Lương Hạnh…”

Cô ta nói một chữ rồi tạm dừng lại, nhịn không được mà hai tay nặng nề đập lên trên bàn: “Có phải là cô không?”

Lương Hạnh nghe vậy thì tiếp tục nâng đầu lên, mờ mịt không hiểu: “Xin lỗi, tôi nghe không hiểu ý của cô?”

Nói xong lại nhìn Lý tổng một chút, Lý tổng kiềm chế sự không kiên nhẫn trong đáy mắt, hung hăng ho khan một tiếng nói: “Im lặng hết đi”

Sau đó thì nhìn thấy ông ta ném một tờ báo ra, tờ báo chuẩn xác không sai lệch trượt theo cái bàn dài đến trước mặt của Trịnh Vân, trên trang bìa to như thế hai hàng chữ đỏ được phóng to vô cùng chói mắt.

“Nữ tổng giám Doanh Tín dính dáng với một người đàn ông đã có vợ, vấn đề đưa ra một người phụ nữ rốt cuộc là năng lực quan trọng hơn hay là sức quyến rũ quan trọng hơn”

Mười ngón tay của Trịnh Vân nắm chặt thành quyền, thân thể cứng đờ, di chuyển tầm mắt sang nơi khác.

“Cô có còn lời nào để nói nữa không hả?” Đáy mắt của Lý tổng từ từ bị sự tức giận càn quét, một vụ bê bối tương tự lại nổ ra trong công ty sau một năm, tác động tiêu cực lần này còn tồi tệ hơn so với lần trước, không chỉ có trụ sở chính cử người đến đây điều tra, hoạt động kinh doanh của công ty trong quý này cũng sinh ra đả kích không nhỏ.

Trịnh Vân cắn răng, ánh mắt oán hận nhìn Lương Hạnh: “Lý tổng, là có người muốn hãm hại tôi”

“Hãm hại cô?” Lương Hạnh cảm thấy buồn cười đối với biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của cô ta, đôi môi đỏ hơi cong lên, trong lời nói lại có hàm ý khác: “Tổng giám Trịnh nói những chuyện này là lời đồn đó à? Hiện tại tôi nghe nói vợ của chủ tịch bạch đó đã không chịu đựng được mà tự sát, hiện tại người còn đang nằm ở trong bệnh viện…”

Ánh mắt của Lý tổng chậm rãi thu hồi lại, làm lãnh đạo đã nhiều năm, đúng hay sai tự mình có thể phán đoán được mấy phần, trong lúc Trịnh Vân muốn vỗ bàn một phát thì ông ta lại đập cái bàn kêu lớn hơn, nghiêm trọng quát bảo dừng lại: “Trịnh Vân, cô vẫn không đặt chúng tôi vào trong mắt!”

Lời nói này của ông ta nhận được sự đồng ý của những người lớn tuổi có mặt ở đây, càng có gương mặt của một phó tổng hơn năm mươi tuổi đã tái đi rồi, đôi mắt lạnh lùng dưới cặp kính gọng đỏ, nhịn không được mà duỗi một ngón tay ra chỉ trỏ: “Cô cũng là phụ nữ, hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ, tại sao cô lại có thể làm ra chuyện như thế này? Doanh Tín của chúng tôi lại có nhân viên cấp cao giống như cô, quả thật chính là một sự sỉ nhục!”

Nói xong, bà ta lại biểu quyết đầu tiên: “Tôi cho rằng nên tiến hành khai trừ tổng giám Trịnh Vân và đưa ra tuyên bố công khai xin lỗi với công chúng cùng gia đình nạn nhân”

Trịnh Vân nghe nói như vậy thì đứng phắt dậy, trong đáy mắt xuất hiện lửa giận và vẻ kinh khoảng không thể kiểm soát được, kêu gào lên: “Các người không thể đuổi việc tôi!”

Lý tổng im lặng không lên tiếng, nhìn thấy cô ta kêu gào như thế này thì thái độ lại trở nên lạnh lùng hơn mấy phần, giương mắt lên, thân thể thì dựa vào trong thành ghế, tư thế có vẻ ung dung: “Cô nói lý do nghe thử xem”

Trịnh Vân nghe nói như vậy thì hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng lăn xuống: “Tôi đã vất vả chiến đấu cho Doanh Tín gần sáu năm trời, trong sáu năm qua tôi luôn tận tâm và chưa từng làm điều gì có hại cho lợi ích của công ty, ông không thể sa thải tôi chỉ vì điều này, bị cách chức tạm thời tôi có thể chấp nhận được và chờ đợi cơn bão qua đi”

Cô ta nói xong, ánh mắt run lên, lại chỉ tay vào Lương Hạnh: “Huống hồ gì chuyện lúc trước của phó tổng Lương, quyết định của công ty đưa ra với cô ta cũng chỉ có dừng làm việc tạm thời mà thôi, dựa vào cái gì đến tôi lại phải tiếp nhận việc xử lý bị sa thải”

Lương Hạnh đã sớm nghĩ đến việc cô ta chủa mũi nhọn về phía mình, sau khi nghe nói như vậy thì cười nhạt một tiếng, ngước mắt lên đối diện với cô ta: “Thứ nhất, lúc trước những thứ đó đều là tin tức không có sự thật, sau đó toàn bộ đã được làm sáng tỏ. Thứ hai, tôi không làm ra chuyện phá hư hạnh phúc gia đình người khác, nếu như phải so sánh với hành vi hiện tại của cô, thật sự thẹn không dám nhận”

Trịnh Vân há to miệng cả nửa ngày mới bắt đầu nói lại: “Tôi cũng chỉ bị vu oan mà thôi, những thứ này đều là giả, tôi và bạch tổng chỉ là mối quan hệ hợp tá Giọng nói của cô ta càng nói lại càng kiên định, cảm xúc cũng càng ngày càng kích động.

Còn Lương Hạnh thì lại vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo, nhìn cô ta rồi hỏi lại: “Nói như vậy thì tổng giám Trịnh vẫn còn độc thân?”

Trịnh Vân trả lời không do dự một chút nào: “Đương nhiên”

Lúc này nụ cười của Lương Hạnh càng sâu sắc hơn, ánh mắt nheo lại nhìn chäm chằm vào bụng dưới của người phụ nữ ở đối diện: “Nếu như tôi đoán không sai chắc là tổng giám Trịnh đang mang thai rồi đúng không? Một người phụ nữ độc thân sao lại có thể mang thai được vậy?”

Lời này vừa mới nói ra liền gây ra một trận chấn động không nhỏ trong phòng họp, mặt của Trịnh Vân lập tức trở nên tái nhợt, khóe miệng run rẩy nhưng mà vẫn cố gắng chống đỡ, phản bác lại: “Tôi không có, cô đang hất nước bẩn vào tôi!”

Tuy là nói như vậy nhưng mà lúc này cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Lương Hạnh.

Lương Hạnh thấy vậy thì cũng không dây dưa thêm với cô ta, quay đầu nhìn về phía Lý tổng, nói chuyện với một giọng điệu như đang đề nghị: “Nếu như tổng giám Trịnh đã nói là không có, vậy thì tôi cho rằng có thể yêu cầu cô ta đến bệnh viện khám thai một lần, nếu như kết quả kiểm tra là mang thai, vậy thì tất cả không cần phải nói nữa, đương nhiên nếu như không có thì thôi đồng ý nói xin lỗi với tổng giám Trịnh…”

Cô vừa mới dứt lời, Trịnh Vân liền vỗ mạnh lên trên bàn làm chấn động đến nỗi nước ở trong ly trà trước mặt nổi lên gợn sóng: “Lương Hạnh, cô im miệng lại cho tôi!”

Sắc mặt của Lương Hạnh rất tự nhiên, ngược lại là thật sự không nói chuyện. Sắc mặt của Lý tổng đã hoàn toàn trở nên âm trầm, thậm trí cái trán cũng xuất hiện đầy gân xanh, ông ta nhẹ giọng nói: “Trịnh Vân, cô thừa nhận hay là đi làm kiểm tra?”

Người phụ nữ nghe thấy như vậy, ánh sáng trong đôi mắt đã hoàn toàn biến mất, ngã ngồi xuống ghế, không còn nói gì nữa.

Lý tổng thấy vậy thì nhìn quanh một vòng, quyết định biểu quyết: “Người nào đồng ý thực hiện hình phạt sa thải tổng giám Trịnh thì giơ tay.”

Cuối cùng thành ra lại hòa, ban đầu Lương Hạnh không có quyền biểu quyết nhưng mà giờ phút này Lý tổng lại chuyển ánh mắt rơi ở trên người của cô: “Lương Hạnh, cô cứ nói đi?”

Mặc dù là Lương Hạnh thấy bất ngờ, nhưng mà cô bình tĩnh rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chăm vào người phụ nữ trước mặt, cuối cùng lại chậm rãi mở miệng nói: “Tôi đồng ý đuổi việc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK