Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 434: PHÓ TỔNG GIÁM CUNG KÌ

Vào sáng thứ Năm, trước khi bắt đầu cuộc họp cắp cao ở Doanh Tín, Lương Hạnh theo sếp Quý bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt trầm lặng.

Ngoài cô ra, còn có một người phụ nữ mang dáng vẻ kiêu căng, toàn thân ăn diện chuyên nghiệp, mái tóc dài gợn sóng vén sang một bên, để lộ đôi bông tai kim cương cực lớn treo bên hai tai. Áo sơ mi trắng, kiểu vest đen trơn, có tay áo làm đồ trang trí, treo thẳng hai bên, nhưng trong bộ trang phục chuyên nghiệp lại tìm thấy khí chất đặc biệt của riêng cô.

“Cô Cung, tôi sẽ tìm người đưa cô đến văn phòng của cô, hai mươi phút nữa, phòng họp nhỏ trên tầng cao nhát sẽ có tổ chức hội nghị.” Lương Hạnh dẫn Cung Kì đến trước văn phòng lớn của bộ phận thị trường, vẫy tay gọi Liêu Thu đang bận rộn.

Vốn dĩ Liêu Thu đang cúi đầu, cho đến khi bị giọng nói huyên thuyên của đồng nghiệp bên cạnh cô ta cắt ngang, cô ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy động tác của Lương Hạnh, thấy Cung Kì tháo kính trên sống mũi xuống, Liêu Thu lập tức đứng dậy đi tới cánh cửa.

“Tống giám, có chuyện gì vậy?” Liêu Thu cười dịu dàng chớp mắt với Lương Hạnh.

Lương Hạnh trầm giọng nói, nâng lòng bàn tay hơi ra hiệu với cô gái bên cạnh: “Vị này chính là người mới tới bộ phận thị trường của chúng ta…Phó tổng giám Cung, cô đưa cô ấy đi đến văn phòng trước đây của tổng giám Trịnh xem một chút, có cái gì đặc biệt cần thì liên hệ với văn phòng để nhanh chóng chuẩn bị cho thật tốt.

Cô đơn giản phân phó xong, lại nhìn thoáng về phía Cung Kì, nở nụ cười một cách máy móc: “Đây là Liêu Thu thuộc bộ phận thị trường của chúng tôi, làm việc nhạy bén vững chắc, nếu phó tổng giám Cung có chuyện gì thì cứ việc tìm cô ta, hoặc là tìm tôi cũng được.”

Kính râm của Cung Kì vẫn cầm trong lòng bàn tay, nghe xong nhếch đôi môi đỏ sẫm, từ trên xuống dưới đánh giá Lương Hạnh: “Nghe nói vị Tổng giám Trịnh trước khi dời đi là chủ vị chính, tôi dùng văn phòng của cô ấy, có tốt lắm không nhỉ?”

Dường như Lương Hạnh cũng không bận tâm, chỉ giơ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, không có dự định dây dưa gì nhiều, thản nhiên đáp lại một câu: “Đây chỉ là việc nhỏ thôi, văn phòng trước kia tôi chỉ dùng do thói quen mà thôi.”

Nói xong, cô dặn dò với Liêu Thu: “Tôi còn phải đi chuẩn vị một số thứ nữa, lúc mười giờ này sẽ có tổ chức cuộc họp lãnh đạo cấp cao, nhớ nhắc nhở phó tổng giám Cung tham gia đó.”

Thấy Liêu Thu hình như vẫn còn chậm chạp trì hoãn, chỉ là mù mờ gật đầu hai cái, Lương Hạnh cũng không nói gì nhiều, lập tức nhắc chân rời đi.

Giờ phút này, trong phòng làm việc một đám người đã sớm chờ dài cổ từ lâu, đợi ba người bọn họ trước sau đi hết rồi, trong không gian lớn như vậy chỉ trong nháy mắt đã muốn nỗ tung.

Chân mày của Đường Yến như sắp bay lên trời, quay người đưa mắt ra hiệu về phía hai người vừa cúi xuống nói: “Tôi nói mà, bây giờ các vị lãnh đạo cấp cao cũng đang rất khẩn trương. Không biết hai ngày nay đào đâu ra một Phó tổng giám về đây. Ý tứ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”

Hai người kia gật gật đầu, trong đó có một người đáy mắt lóe lên một tia âm u, liếc nhìn chung quanh, “Chị Yến à, theo lời chị nói như vậy thì người nọ là tới là để thay thế cô ta à?”

Đường Yến hừ lạnh một tiếng: “Chung quy cũng phải thích ứng một chút, tôi xem quản lí cắp cao không định bỏ trồng vị trí Phó tổng giám này đâu, để cho Lương Hạnh tự mình độc đoán chuyên quyền. Sau này ai là chủ ai là phó, sợ các người phải cảnh giác cao độ mới có thể nhìn rõ được.”

Lời phân tích nghiêm túc của Đường Yến khiến cả hai người đó nhìn nhau không biết nên nói gì, lúc này.

xung quanh bàn làm việc của cô ta càng ngày càng có nhiều người, mỗi người đều căng cổ tai lắng nghe, hy vọng có thể học hỏi một chút kinh nghiệm làm việc.

“Ý của chị Yến là, các vị lãnh đạo tiếp theo sẽ trọng dụng lại vị phó tổng giám Cung này sao? Nhưng dủ sao thì cô ta cũng chỉ là giữ chức vụ cấp Phó thôi mà.” Chàng trai trẻ gãi gãi đầu, có vẻ như không hiểu rõ lắm.

Đường Yến nhướng mày có chút khinh thường liếc anh một cái, còn chưa kịp trả lời thì thiếu niên đã bị các đồng nghiệp bên cạnh đuổi ra ngoài vì câu hỏi ngu ngốc này.

Lúc này đành phải ủ rủ quay lại phòng làm việc, vừa quay đầu lại đã đụng phải ánh mắt sắc bén, hoảng sợ tới nỗi cỗ họng lăn lộn vài cái, sau đó rụt rè kêu lên một tiếng: “Tổng, tổng giám. .. “

Một đám âm thanh đang líu ríu đột ngột dừng lại.

Lương Hạnh đứng cách bàn làm việc đông nghẹt người không xa, dừng lại ở đám người đang dần tản ra, hai mắt cô thẳng tấp bắt được người chủ chốt đưa ra chủ đề bàn tán, lạnh lùng bề nghễ bước qua.

Tiếp theo là hai tiếng “cộp cộp” của giày cao gót vang lên, cô lập tức đi tới bên người của Đường Yến, đập một xấp tư liệu thật mạnh trên bàn, phát ra tiếng “Bịch” khiến đám người giả vờ làm việc toát ra một thân mồ hôi lạnh.

“Đây là báo cáo mà cô đã dành một tuần để phân loại cho tôi đó à? Còn mười phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi. Cô để tôi đem báo cáo này đi báo cáo với lãnh đạo à?”

Trong mắt Lương Hạnh hiện lên một tia lạnh lẽo, phù hợp với khí chất vốn đã sắc bén của cô, mặc dù ngoài miệng Đường Yến hung hăng bàn chuyện, vẫn không tự chủ được mà rụt cỗ về phía sau.

Một lúc lâu sau, như đã dựng đủ tâm lý, Đường Yến trợn mắt phản bác: “Hai ngày trước tôi gửi báo cáo cho cô, tới bây giờ cô mới đọc, còn trách tôi à?”

Cô ta vừa nói xong, lại khinh thường giơ tay phải lên nghịch những chiếc móng tay pha lê mới làm của mình, thái độ vô cùng khinh thường.

Lương Hạnh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, nhưng cũng không vạch trần gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phần báo cáo kia, cảnh cáo: “Hôm nay trước khi tan sở, sắp xếp lại bản báo cáo, đặt vào phòng làm việc của tôi.”

Nói xong, cô xoay người nhắc chân rời đi, cũng không quan tâm sự yên lặng phía sau mình, sau đó lập tức vang lên tiếng bàn tán sột xoạt. Đường Yến dời ánh mắt khỏi chiếc móng tay pha lê, nhìn về phía lối ra của văn phòng, trong đáy mắt tràn đầy thắng lợi, sau đó mọi người đều lập tức nhìn chằm vào cô ta, ánh mắt phức tạp mà ngưỡng mộ.

“Cuối hội nghị, chúng ta phải nhiệt liệt hoan nghênh Phó tổng giám Cung mới vừa tới công ty, Phó tổng giám Cung trở về từ MK ở nước Anh, có thể gia nhập Doanh Tín là vinh hạnh của chúng ta, cũng tin tưởng cô sẽ mang tài năng của mình mà tạo ra một thương hiệu mới cho chúng ta ở trên thị trường.”

Cuộc họp lãnh đạo kéo dài từ mười giờ sáng đến trưa mới kết thúc, Lương Hạnh đói đến mức cồn cào ruột gan, nghe sếp Quý tổng kết cuối cùng, cô đã lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn.

Đợi lát nữa kết thúc cuộc họp, cô cũng bắt chấp cái gì đi nữa, quay về văn phòng lấy bữa ăn mang theo, đi đến nhà ăn ở tầng dưới.

Trên đường đi vào thang máy, lại gặp Cung Kì đang tình cờ đi ra từ phòng làm việc, hai người nhìn thoáng qua nhau, Lương Hạnh dẫn đầu bắt chuyện: “Tới nhà ăn sao? Chúng ta cùng nhau đi đi.”

Cung Kì sải đôi chân dài bước đi, tư thế lay động, đi một đôi giày cao gót nhọn hoắt, Lương Hạnh vốn thường quen đi giày cao gót, vừa đi tới bên cạnh cô ta, không ngờ lại thua mắt một chút khí chất.

“Không cần.” Cô ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, sau đó quay đầu nhìn về phía đối diện, nhàn nhạt giải thích: “Tôi không quen ăn cơm tập thể.

Lương Hạnh cong môi cười, cầm hộp cơm trong tay, đối với chuyện đối phương thể hiện thái độ xem thường cấp trên, tự cảm thầy bản thân tài trí hơn người cũng không có quá nhiều ngạc nhiên.

Hai người sánh bước đi đến lối vào thang máy, lúc này đã là giờ cao điểm tan sở buổi trưa, đã có rất nhiều người đứng chờ ở cửa thang máy, khi nhìn thấy Lương Hạnh và Cung Kì đang lại đây thì ít nhiều gì cũng có phần kinh ngạc, đồng thời cũng không tự giác nhường bước tránh xa.

“Nghe nói hôm nay cô dạy dỗ nhân viên trong bộ phận à, nóng giận không ít đi?” Trước khi đến cửa thang máy, Cung Kì dùng khóe mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh: “Tức giận sẽ khiến người ta già đi đó, Tổng giám Lương nên chú ý thân thể của bản thân mình.”

Cô ta nói xong, cửa thang máy vang lên một tiếng “Đinh”, người chân dài vào trước một bước, sau đó xoay người chờ Lương Hạnh đi vào, ánh mắt lơ đãng rơi vào chiếc bụng phẳng lì của cô.

Lương Hạnh đối mặt với những lời khiêu khích lặp đi lặp lại của Cung Kì, thái độ có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều. Dù vậy, cô cũng cười nhẹ rồi nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, tôi sẽ chú ý.”

Khí thế va chạm này rơi vào quần chúng hóng chuyện đang đứng trong thang máy, lại không biết sinh ra bao nhiêu cách hiểu khác nhau. Lương Hạnh cong môi, hiểu được sau khi cửa thang máy được mở ra, trong công ty nhất định sẽ sinh ra một vài tin đồn nhảm về cô và Phó tổng giám mới đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK