Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 407: KHÓ VẸN ĐÔI ĐƯỜNG

Mẹ Triệu cũng nghe thấy tiếng mà nhìn về phía cửa phòng bệnh, sắc mặt sau khi nhìn rõ người đứng ở cửa là ai thì lập tức lạnh tới cực điểm, cái gì cũng không nói, nhàn nhạt thả ra một chữ: “Cút!”

Nói xong thì quay đầu đi chỗ khác, cả người bởi vì phẫn nộ mà hít thở không đều.

Lương Hạnh nheo mắt, không hề bất ngờ khi sẽ chịu sự đối đãi như này, bàn tay nắm tay nắm cửa bất giác siết lại, kìm chế cảm xúc trong lòng, không nhúc nhích đứng ở đó.

Đào Mỹ Ân nín thở, sau khi liếc nhìn mẹ Triệu thì xoay người đi về phía cửa, trước khi đi ra khỏi cửa thì chạm mắt với Lương Hạnh, thu lại một nửa ý cười: “Sức khỏe của bác gái xảy ra chút trạng thái, cho nên cảm xúc gần đây không được ổn định lắm.”

Cô ta nói rồi, ánh mắt không theo khống chế cụp xuống, trên bàn tay mảnh khảnh để ở tay nắm cửa của Lương Hạnh, chiếc nhẫn kim cương đó thật sự thu hút sự chú ý của người khác.

Lương Hạnh thuận theo ánh mắt di chuyển của cô ta, rất nhanh hiểu được, giấu bàn tay ra đằng sau, lại nhàn nhạt đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Đợi cô ta nhấc chân rời đi, cô ở cửa tháo chiếc nhẫn ra, thuận thế bỏ vào trong ví.

Cất bước đi tới trước giường bệnh, mẹ Triệu vẫn không chịu nhìn cô, nhận thấy cô đi tới gần, lại lạnh lùng châm chọc: “Sao hả, đến xem tôi đã chết hay chưa hả?”

Lương Hạnh khẽ nhếch môi, cười rồi đáp: “Vừa rồi đứng ở cửa một lúc, tôi thấy bác trung khí rất đủ, sợ là có thể sống lâu trăm tuổi.”

Mẹ Triệu bị đốp lại thì sắc mặt bỗng thay đổi, xoay đầu lại đáy mắt tràn ngập sự sửng sốt và giận dữ, một tay chỉ tới, còn chưa nói cái gì thì ho dữ dội.

Ánh mắt Lương Hạnh tối sầm, thấy bà ta ho tới mức sắc mặt đỏ bừng, mới xoay người đi tới chiếc bàn rót một ly nước cầm lại, vừa đưa nước đến bên miệng của bà ta, vừa vuốt nhẹ lưng của bà ta.

Mẹ Triệu hô hấp nặng nề, lại không bằng lòng nhận lấy ly nước đó, khăng khăng đưa tay gạt ra, bản thân lật người muốn xuống giường.

Lương Hạnh thấy vậy, một tay đem người ‘ấn’ lại trên giường, giọng điệu bất giác cứng rắn một chút: “Bác không phải là nói muốn dây dưa với Triệu Mịch Thanh sao? Bây giờ ngã xuống rồi, bác nếu không may xảy ra chuyện gì, không phải là đã thành toàn cho chúng tôi rồi sao.”

Lời này vừa dứt, mẹ Triệu liền cầm ly nước đó ‘ừng ực’ uống vào, sau đó có hơi dịu lại một chút, nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng khí.

Lương Hạnh đem ly nước để ở một bên, ánh mắt tối đánh giá bà lão trên giường bệnh.

Bà ta so với lần trước rõ ràng đã già đi nhiều, trên gương mặt không có lớp trang điểm che đậy đã lộ ra nếp nhăn rõ ràng, sắc mặt vàng vọt, toát ra trạng thái bệnh tật.

Lòng của Lương Hạnh có chút nặng nề, cảm xúc khi tiếp xúc với cô của mẹ Triệu, còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.

Cô cố gắng thu liễm ánh mắt, đứng ở bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng: “Nghe nói bác bệnh cũ tái phát, vốn dĩ tôi cũng không cần thiết phải tới thăm bác, nhưng khoảng thời gian trước bác nhờ Mịch Thanh mang quần áo và đồ chơi cho bọn trẻ, bọn chúng rất thích, nể tình bác là bà nội, tôi cũng không thể không đến hỏi han một chút.”

Vừa nghe tới tụi nhỏ, đôi mắt nhắm chặt của mẹ Triệu dần dần mở ra, cuối cùng bằng lòng liếc nhìn Lương Hạnh.

Đáy mắt của bà ta có ánh sáng gì đó đang chớp lóe, Lương Hạnh vờ không biết, hơi nhếch môi: “An Ngôn bây giờ thân thể khôi phục không tồi, mập lên một chút, thằng bé rất thích cái chuông nhỏ mà bác mua cho nó, bây giờ ở nhà đi đường càng lúc càng vững.”

Cô nói rồi, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của con, ý cười trong mắt dần dần càng sâu, tản ra khí tức ôn nhuận của người mẹ.

Mẹ Triệu nghe tới đây, cảnh giác hoàn hồn lại, khinh thường liếc nhìn cô: “Cô đừng mơ lấy hai đứa trẻ làm nước cờ đầu, bọn chúng tôi nhận, còn cô, tôi kiên quyết không thừa nhận. Mịch Thanh vì cô cam nguyện đối đầu với tôi, đợi sức khỏe của tôi hồi phục rồi, nhất định sẽ nghĩ cách đón bọn chúng về nhà họ Triệu.”

“Nếu như tự tin có bản lĩnh này, vậy bác tùy ý.” Biểu tình của Lương Hạnh có hơi cứng, đồng thời cũng khinh thường đáp lại: “Hơn nữa tôi cũng không cần sự thừa nhận của bác, những lời này nếu như bác không muốn nghe, vậy thì tôi không làm phiền nữa.”

Cô nói xong thì xoay người muốn đi.

Mẹ Triệu thấy thế, miệng há ra, trước khi người sắp bước ra khỏi phòng bệnh thì vẫn lên tiếng ngăn cản: “An Khê thì sao? Cháu gái của tôi như thế nào rồi?”

Bà ta vẫn chưa từng gặp An Khê, chỉ nghe Triệu Mịch Thanh vô tình hay hữu ý nhắc tới, biết cô nhóc bây giờ biết gọi ‘ba’ rồi, trong lòng mong nhớ không thôi.

Lương Hạnh quay lưng với mẹ Triệu, khóe miệng trong nháy mắt cong lên lộ ra ý cười, sau khi ngoảnh đầu lại thì lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “An Khê tương đối yên tĩnh, có khi lại rất lạnh lùng, tính cách rất giống với Mịch Thanh.”

Cô nói xong, cẩn thận quan sát sự thay đổi trong ánh mắt của mẹ Triệu, sau đó thuận thế lôi ví ra, vừa tìm cái gì đó ở bên trong vừa nhấc chân quay trở lại.

“Tôi nhớ ra rồi, hai đứa trẻ khoảng thời gian trước vừa chụp ảnh đầy tuổi, chỗ này của tôi giữ một bức, bác nếu thích thì giữ lại, coi như giữ làm kỷ niệm.”

Lương Hạnh vừa nói rồi, vừa từ trong ví rút ra bức ảnh, đưa đến trước mắt mẹ Triệu.

Hai đứa bé trong hình chụm đầu vào nhau, mỉm cười với nhau, nhìn trông vô cùng đáng yêu, mẹ Triệu chỉ nhìn một cái, bỗng chốc trái tim tan chảy rồi, vô thức cầm lấy bức ảnh, cụp mắt nhìn.

Lương Hạnh thấy vậy, từ từ nhoẻn miệng lộ ra ý cười đắc ý, cô nhét ví lại, sau đó nói tiếp: “Bác cố gắng nghỉ ngơi, tôi tiếp theo còn có việc phải làm nên không làm phiền nữa.”

Nói xong thì nhấc chân đi ra khỏi phòng bệnh.

Mẹ Triệu đối với mọi thứ dường như không nghe thấy, mãi đến khi cửa của phòng bệnh bị đóng lại, bà ta vẫn chìm đắm trong bức ảnh trong tay, trên mặt lộ ra ý cười từ ái hiếm có.

Nghĩ bà ta cũng không phải là sinh ra đã cay nghiệt như vậy, trong lòng cũng có chỗ hơi mềm ra, không thể dễ gì bị chạm vào.

Lương Hạnh hiểu, nơi mềm mại này trong lòng mẹ Triệu là hy vọng chiến thắng duy nhất của cô.

Đợi người sớm đã đi xa rồi, mẹ Triệu cất bức ảnh vào trong ngăn kéo đầu giường, lúc này mới phát hiện vết nước đằng sau bức ảnh, in rõ logo và địa chỉ của studio ảnh.

Trong lòng liền không khắc chế được mà nổi lên khát vọng nào đó.

— Ở một nơi khác, Đào Mỹ Ân ở cuối hành lang bệnh viện gặp được Triệu Mịch Thanh, ánh mắt sâu của anh chạm vào ánh mắt của cô ta, không cho chen miệng mà mở miệng: “Chúng ta nói chuyện.”

Đào Mỹ Ân có hơi sững ra, rõ ràng không thích sự nhấn mạnh trong lời nói này của anh, tận đáy lòng cũng rất rõ anh muốn nói cái gì, nhưng bước chân vẫn như ma xui quỷ khiến đi theo.

Hai người ngồi trên ghế dài ở hậu hoa viên của bệnh viện, Triệu Mịch Thanh ánh mắt sâu thẳm nín thở, ngược lại là Đào Mỹ Ân không nhịn được mà mở miệng trước: “Anh là muốn bảo em giữ bí mật thay cho anh có phải không?”

Người đàn ông nghe vậy lại có hơi trầm mặc, sau đó hỏi ngược lại: “Giữ bí mật gì?”

Đào Mỹ Ân hai tay đút vào trong túi áo blouse trắng, ánh mắt trống rỗng, nghe vậy thì cười tự giễu: “Em nhìn thấy nhẫn trên tay chị Hạnh rồi.”

Cô ta khẽ thở ra một hơi, có kết cục như này cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây nói chỉ cần Triệu Mịch Thanh độc thân thì cô ta có quyền theo đuổi, lần đó sau khi trở lại từ Kinh Đô, cho dù trong lòng đã khuyên bản thân buông tay vô số lần, vẫn là có chút cảm xúc không kiểm soát được chảy trong người…

Bây giờ tốt rồi, tóm lại có thể chết tâm rồi.

Nhưng bây giờ ngồi ở bên cạnh anh, khiến trái tim cô ta vô cùng đè nén nặng nề, vì thế đã đứng dậy, cười rồi nói với anh: “Thái độ bên phía bác gái đối với anh và chị Hạnh vẫn không có hòa hoãn, chuyện này em sẽ không nói cho bác ấy, đợi hai người tìm được thời cơ thích hợp rồi nói sau thiết nghĩ sẽ tốt hơn.”

Thấy người nhấc chân muốn rời đi rồi, thần sắc của Triệu Mịch Thanh có hơi thả lỏng, đứng dậy nhìn bóng lưng của cô ta: “Ba cô bệnh rồi.”

Bước chân của Đào Mỹ Ân khựng lại, có chút khó tin, nhưng nghe thấy Triệu Mịch Thanh còn đang bổ sung: “Sợ cô lo lắng cho nên không khám chữa ở bệnh viện này, tình hình cụ thể liên hệ Lưu Nam, cậu ta sẽ nói cho cô biết.”

Nghe thấy lời này, cô ta quay mặt lại, hốc mắt hơi đỏ, nhìn dáng vẻ bệ vệ của anh thì càng nổi giận: “Anh muốn nói em cái gì? Bởi vì sự bất hiếu của em, đảo loạn quan hệ với người trong nhà, có hơi quá bạc tình bạc nghĩa, nhưng anh không phải cũng như thế sao?”

Nét cười của Triệu Mịch Thanh nhàn nhạt: “Tôi không có nói không thể, trên thế giới này rất nhiều chuyện khó vẹn cả đôi đường, cụ thể chọn lựa như nào, phải xem chính cô.”

Lời của anh vừa nói xong, thần sắc khi nhìn qua bỗng dịu xuống, Đào Mỹ Ân cảm nhận được cái gì đó, ngoảnh mặt qua, quả nhiên nhìn thấy Lương Hạnh từ từ đi về phía này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK