Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 568

 

Cô gái lộ vẻ khó xử, lúc này vừa hay nhìn thấy hai người từ trên cầu thang xách chiếc lồng đi xuống, lập tức giống như tìm được cứu tinh, chỉ về phía đó: “Chính là cặp vợ chồng này, đến đón Ùng Ục về nhà.”

 

Cung Kì quay đầu nhìn, đánh giá một phen, là người yêu hay vợ chồng đều không dễ nói, tóm lại hai người đều rất trẻ, chắc cũng chỉ 20 tuổi hơn thôi.

 

Khi hai người sắp cất bước đi ra khỏi cửa lớn, cô đưa tay cản lại.

 

Đôi trẻ tuổi đó nhìn thấy bộ dạng ninja của Cung Kì thì cảm thấy người đến không tốt lành gì.

 

Không đợi người đến mở miệng thì Cung Kì biết bọn họ sẽ nói cái gì, bèn dứt khoát không có đợi nữa, nói hết điều kiện và yêu cầu của mình, rồi yên lặng đợi phản ứng của người đến.

 

Thật ra khí thế của cô ta đủ để chấn nhiếp hai người, có điều bộ dạng rậm rạp đó của Ùng Ục đã kích thích cô ta khiến cô ta bắt đầu hắt xì liên tục, cho nên lời nói cũng kiểu đứt quãng mới nói xong.

 

Sau khi nói xong cũng giống như không đợi được nữa, bèn trực tiếp kêu Bé Mèo rút điện thoại từ trong túi của cô ta ra: “Tôi có thể chuyển khoản cho hai người ngay bây giờ, hoặc hai người ở trong chọn lại một con khác, giá cả chênh lệch đều tính cho tôi.”

 

“Hắt xì…” Cô ta quay sang bên hắt xì, âm mũi nặng nề, trong lời nói cũng hết kiên nhẫn rồi: “Xin lỗi, tôi đang vội.”

 

Cung Kì đưa ra điều kiện đủ khiến người khác động lòng, cô gái trẻ đó chỉ do dự trong thời gian ngắn, bèn đưa chiếc lồng ra: “Được, chúng tôi cũng không tranh đồ yêu thích của người khác, nếu bạn của cô là chủ nhân trước của nó, đương nhiên vẫn là để anh ta đến chăm sóc thì tốt hơn.”

 

Lời tuy nói rất hay, nhưng sau khi thấy bộ dạng tránh né sợ hãi của Cung Kì lúc nhìn thấy chiếc lồng đưa đến thì vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

 

Cuối cùng chuyển tiền, thấy cô gái trước mắt dùng hai ngón tay kẹp chiếc lồng rồi đi ra khỏi cửa, vừa nghe con mèo từ trong chiếc lồng kêu từng tiếng, đôi vợ chồng này dường như vẫn chưa hoàn hồn.

 

Cô gái nhìn tin nhắn chuyển khoản trên màn hình điện thoại, cẩn thận đêm số 0 đằng sau: “Chồng, em sao có hơi nhìn không hiểu rồi, là lừa đảo sao?”

 

“Anh cũng không hiểu.” Ánh mắt của người đàn ông âm trầm, nhìn ra ngoài cửa, cũng gật đầu tán đồng, rồi suy đoán: “Cô gái đó hình như bị dị ứng với mèo.”

 

Đang nói chuyện, thấy có cô gái bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo kia vậy mà lại quay lại như cơn gió, lần này dứt khoát tháo khẩu trang và mắt kính, gương mặt trang điểm tinh tế lộ ra, một gương mặt kinh diễm khiến hai người kia lặng lẽ đánh tan suy nghĩ liên quan đến kẻ lừa đảo trong lòng.

 

Thế giới nhìn mặt này, mọi thứ đều thực tế như vậy.

 

Bước chân của Cung Kì như gió, bởi vì chứng dị ứng phát tác, âm thanh nói chuyện cũng rung rung.

 

Cô ta tìm đến quầy lễ tân, trịnh trọng chỉ vào mặt của mình với cô gái đó: “Xin lỗi, nếu như vài ngày nữa anh Cố, người đã đem mèo tới có đến đòi lại thì cô nói với anh ta là mèo đã được người khác nhận rồi, bảo anh ta gọi điện thoại của tôi.”

 

Nói xong thì đưa danh thiếp cho mình.

 

Ở trong ánh mắt còn đờ đẫn của cô gái đó, lại đi ra ngoài như một cơn gió.

 

Cả quãng đường, Bé Mèo chớp mắt, rất lo lắng cho tình trạng của Cung Kì.

 

“Mẹ, tình trạng này của mẹ, chúng ta không thể nuôi Ùng Ục được.”

 

Cô bé nhìn chiếc lồng để cách ở bên cạnh, Bé Mèo vô cùng ngoan ngoãn sờ lòng bàn tay của cô ta, có hơi lo lắng, nhưng cũng rất trịnh trọng nhắc nhở.

 

Cung Kì ngồi ở ghế lái phụ của xe taxi, mở cửa sổ ra, đưa mắt về phía cửa sổ đón gió thổi vào, khịt mũi: “Mẹ có cách.”

 

Khoảng 20 phút sau, cô cả Cung mang mèo và con gái, ấn chuông cửa của một căn biệt thự.

 

Mở lớn mở ra, Trương Quyền mặc đồ ở nhà đứng ở cửa, cụp mắt yên lặng nhìn cô gái trước mắt.

 

Bộ dáng phong trần bụi bặm, một tay xách lồng mèo, một tay còn bị cố định, bên cạnh có một cô bé mũi dính bụi.

 

Cô cả Cung có khi nào nhếch nhác như vậy.

 

Hoảng hốt nhận lấy chiếc lồng đó, đón người đi vào trong, sau đó nghe thấy tiếng kêu ‘meo ư…’ một trận trong tay, lập tức bị dọa không nhẹ, quay đầu hỏi người đến: “Có nhầm không vậy, không phải là nói cô không thể nuôi mèo hay sao?”

 

Cung Kì bước vào cửa, cùng Bé Mèo ngã ra sô pha, nghiễm nhiên đã không có sức trả lời, chỉ có thể hơi xua tay.

 

Trương Quyền sau khi đưa mèo đến lầu thì bê hai ly nước ấm đến, Bé Mèo đứng dậy lịch sự nhận lấy, lại ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào chú Quyền.”

 

Mà cô gái chiếm cứ quá nửa diện tích chiếc sô pha nheo mắt lại, vật vã hơn nửa ngày một cái hắt xì cũng không hắt ra được, có hơi bực bội đưa tay nhận lấy ly nước ấm, ừng ực uống hết, lại tốn cả nửa ngày mới hoàn hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK