Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 436: CON TRAI LÀ CỦA TÔI ĐÓ

“Đây là báo cáo do tôi soạn ra, thay tôi giao cho Tổng giám Lương.”

Trong phòng làm việc của Cung Kì, cô đưa một tập tài liệu đã niêm phong cho Liêu Thu, sau đó đi tới bên cửa số uống cà phê, ánh mắt đầy uể oải.

Liêu Thu đang cầm tài liệu, có chút ngắn người: “Nhanh như vậy?”

Nghe thấy câu hỏi này, Cung Kì bất giác quay nửa người nhấp một ngụm cà phê: “Nhanh sao? Dự án này đơn giản như vậy.”

Vừa nói cô ta vừa cười nhạt, khi cười thì lông mày hơi cong, so với khí chất sắc bén khi vừa mới vào công ty có chút bất đồng.

“Mau đi đi, tôi còn phải tan làm nữa đó.” Cô ta thúc giục, lại quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa số.

Bên kia, Lương Hạnh sắp xếp lại đống tài liệu trong tay, giơ đồng hồ lên kiểm tra thời gian, sau đó lập tức đứng dậy đi về phía văn phòng bộ phận thị trường.

“Đường Yến.” Lương Hạnh bước nhanh đến khu văn phòng, mọi người rùng mình một tiếng, đồng loạt nhìn sang.

Đường Yến dọn dẹp tài liệu trên bàn, dường như đang chuẩn bị tan sở, nghe thấy giọng nói của Lương Hạnh, cô ta chậm rãi quay người lại, cười nói: “Tổng giám Lương tìm tôi có chuyện gì à?”

Lương Hạnh tiến lên hai bước, vỗ bàn một cái: “Đã nói trước khi tan làm phải soạn lại báo cáo giao cho tôi, báo cáo đâu?”

“Tôi đã đưa nó cho Phó tổng giám Cung rồi.” Đường Yến nghe vậy khinh thường liếc cô một cái: “Dựa theo quy định điều lệ của công ty, báo cáo cấp B này nên vốn nên thống nhát giao cho Phó tổng giám xem xét quản lý, sau đó Phó tổng giám sẽ báo cáo tập trung cho Tổng giám, lúc trước chỗ chúng ta không có Phó tổng giám cho nên mới để cô độc tài chuyên quyền, nhưng bây giờ không giống với trước kia nữa rồi.”

Cô ta nói xong, trịnh trọng nhìn về phía Lương Hạnh, mang theo nồng đậm ý khiêu khích: “Cho nên tôi làm như vậy là chỉ dựa theo quy định điều lệ của công ty thôi, không có vấn đề gì đúng không?”

Lương Hạnh nìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, lửa giận trong đáy mắt bị lý trí áp chế dập tắt, cô đứng thẳng thân thể: “Cô cho rằng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi chỗ này đúng không, cho nên mới khó dằn nổi muốn tìm kiếm đối tượng mới để nịnh bợ chứ gì?”

Nếu đã muốn xé mặt lẫn nhau, Đường Yến cũng không cần che lấp cái gì nữa, một bộ dáng cô xem tôi không vừa mắt cũng không cách nào loại bỏ được tôi: “Tất cả công việc của tôi đều được thực hiện theo trình tự quy định của công ty, không đến muộn cũng không về sớm, cũng không có phá vở quy củ của công ty, chắc Tổng giám Lương không có quyền có thể tùy ý loại bỏ người mà cô nhìn không vừa mắt đâu nhỉ?”

Năm ngón tay Lương Hạnh vỗ trên mặt bàn chậm rãi nắm lại, sau đó tầm mắt rời khỏi người Đường Yến, cô nhìn lướt qua toàn bộ văn phòng, gật đầu biểu thị: “Được lắm, các người có ánh mắt đánh giá thị trường rất tốt.”

Nói xong định rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy Liêu Thu từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm một tập tài liệu, ngắng đầu lên, theo bản năng thu văn kiện ở phía sau, ánh mắt chuyện động gọi một câu: “Tổng giám.”

“Đó là cái gì?” Lương Hạnh rũ mắt xuống, mặt không chút cảm xúc hỏi.

“Một số tài liệu lỗi thời đang cần được xử lý.” Vẻ mặt của Liêu Thu rất bình tĩnh, nhìn thấy có ý định truy cứu, lập tức đưa văn kiện về phía trước, vẻ mặt thản nhiên.

Thấy vậy, Lương Hạnh thu hồi ánh mắt, nói: “Báo cáo của giám đốc Cung, giúp tôi theo dõi một chút.”

Cô nói xong đang định rời đi, thấy Liêu Thu lộ ra vẻ do dự bên cạnh thì lui về sau mấy bước, nói tiếp: “Tôi thấy phó tổng giám Cung cũng đã sắp tan làm rồi, cô ấy nói báo cáo sáng nay giao cho cô, tối nay có việc, không tăng ca được.”

Nghe xong lời này, bước chân Lương Hạnh dừng một chút, nhưng cũng không truy cứu cái gì cả, thậm chí không thèm nhìn đến vẻ mặt của Liêu Thu bên cạnh, chỉ đáp một câu “Được”, sau đó không quay đầu lại mà bước ra khỏi văn phòng.

Trong lòng kìm nén buồn bực, khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhìn thấy trên giao diện có lời nhắc cuộc gọi, cả người cô lập tức thả lỏng.

Nhấn nút trả lời, cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt phát ra ở đầu dây bên kia: “Tối nay đi ăn với nhau không?”

Lương Hạnh một tay cầm đồ, tay kia thì dọn dẹp đồ vật vào trong túi xách, sau đó cầm túi đi ra ngoài, đồng thời không nhanh không chậm từ chối: “Không được, hôm nay em phải về nhà.”

Triệu Mịch Thanh đứng trước cửa số thủy tinh của văn phòng, thấy ánh sáng trong văn phòng ở tầng đối diện đã tắt, lập tức đi theo ra cửa.

“Vậy thì anh cũng đi.” Giọng điệu anh có hơi chấp nhất, bước đi kiên định.

Lương Hạnh cong môi, trong mắt mang theo ý cười: “Anh chắc chứ?”

Triệu Mịch Thanh cho là cô lo anh không vượt qua được cửa ải của mẹ Lương, vì không để cho cô quá khó xử nên chần chừ do dự, ai ngờ bên kia lại nhanh chóng cười khẽ lên, giọng điệu đắc ý: “Vậy thì đến đi, em lấy xe đợi anh ở tầng dưới.”

Mãi cho đến khi ngồi trong xe, thấy cô vẫn luôn cười như không cười, Triệu Mịch Thanh mới mơ hồ cảm thấy không ổn, sau đó lập tức lái xe dọc theo con phố quen thuộc, đợi xe dừng ở khu dân cư, Lương Hạnh vừa bước lên lầu vừa căn dặn anh: “Là chính anh muốn tới, sau đó không được tức giận nha.”

“Tức giận sao?” Triệu Mịch Thanh mặt lạnh nói, rất hung hăng đáp: “Anh sẽ không tức giận đâu.”

Tới khi Lương Hạnh gõ cửa, Triệu Mịch Thanh thấy người đàn ông một tay đến mở cửa, tay kia thì nắm lấy con trai của anh, đáy mắt anh như muốn trào ra lửa giận.

“Sao lại là anh?” Anh đứng ở cửa, sắc mặt lập tức âm trầm đến cực điểm.

Khi Trương Quyền nhìn thấy Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh cũng có một xíu kinh ngạc, nhưng anh ta lại biểu hiện tương đối bình tĩnh, chỉ thấy thân thể anh hơi lùi về phía sau, rất quen thuộc mời người vào nhà, bản thân lại ôm cậu nhóc vào phòng khách.

Triệu Mịch Thanh theo Lương Hạnh vào cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu người phụ nữ trước mặt: “Anh không ở Nam Thành, cho nên em cứ tùy tiện đưa đàn ông về nhà ăn cơm vậy à?”

Lương Hạnh tìm một đôi dép nam ở trước cửa, nghe thấy lời nói này cũng không ngắng đầu lên, sau khi thay giày, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, đợi Triệu Mịch Thanh ở phía sau đuổi theo kịp, mới không chút để ý mở miệng.

“Anh ta là ai, không phải sếp Triệu anh đã điều tra rõ ràng rồi sao? Không nói với em một lời, bây giờ còn dùng dáng vẻ hùng hỗ tới chất vần em.” Cô nói xong, đột nhiên dừng bước chân lại rồi xoay người, kết quả người đàn ông phía sau né không kịp, thiếu chút nữa đã đâm trúng cô.

Lương Hạnh thấy rõ anh hốt hoảng lại không có ý biểu lộ cảm xúc, không khỏi bật cười: “Huống chị, là ai thề hẹn son sắt, nói sẽ không tức giận chứ?”

“Anh không có tức giận.” Triệu Mịch Thanh lạnh mặt, vòng qua người Lương Hạnh dẫn đầu vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó quay lại phòng khách, lập tức nhìn thấy Trương Quyền đang ngồi ở trên mặt sàn đang vui vẻ chơi đùa cùng An Ngôn, khuôn mặt không tự chủ mà suy sụp.

Anh cũng ngồi xuống, giật lầy điều khiển của Trương Quyền: “Đây là đồ tôi mua cho con trai tôi.”

Trương Quyền ngây người, lại đoạt lấy: “Là tôi mua.”

Lương Hạnh rửa tay xong, đứng ở phòng khách chống nạnh nhìn hai người, cuối cùng cũng đánh giá công bằng nói một câu: “Mịch Thanh, đồ anh mua đều để trong phòng của nhóc con.”

Động tác giật lầy điều khiển từ xa của Triệu Mịch Thanh hơi dừng lại một chút, sau đó trơ mắt nhìn Trương Quyền đoạt nó trở về.

Trên mặt anh mang theo chút xấu hổ, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng đứng dậy bề cậu nhóc từ dưới sàn lên, đi về phía phòng của nhóc con: “Đây là con trai của tôi.”

Lương Hạnh nhướng mắt nhìn đáy mắt người đàn ông nỗi lên hơi thở lạnh lẽo, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi mẹ Lương dọn cơm mời mọi người xuống dùng bữa, bà nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, cảm xúc trên mặt không mặn cũng không nhạt, cũng rất tích cực chào hỏi con gái mình cùng với Trương Quyền ngồi bên cạnh, Triệu Mịch Thanh chỉ có thể ôm nhóc con ngồi bên kia một mình.

Mẹ Lương ngồi ở bàn chính, ân cần gắp thức ăn cho Trương Quyền: “Con ăn thêm đi, chú Lương của con đã ngủ rồi, đừng đợi chú ấy.”

Không lâu sau, một bát chất đầy đồ ăn nằm trước mặt Trương Quyền, Triệu Mịch Thanh nắm chặt đũa, nhìn chằm chằm bát cơm trắng trước mặt, cảm thầy cổ họng hơi thắt lại.

Hình ảnh này có phần quen thuộc.

Lương Hạnh tự mình gắp đồ ăn, lén lút liếc nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt kìm lại ý cười.

Cô đang nghĩ, cũng nên để cho Triệu Mịch Thanh niềm thử chút khổ của cô, như vậy mới công bằng.

Trương Quyền miệng rất ngọt ngào, trên bàn cơm nói vài câu đã khiến cho mẹ Lương cười không ngừng, Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh cúi đầu ăn cơm, dưới gầm bàn, cô học theo dáng vẻ lúc trước của anh, lặng lẽ duỗi một chân ra trêu chọc.

Sau khi bầu không khí dịu đi một chút, cô nghiêm mặt hỏi: “Tôi thấy trưa hôm nay Liêu Thu hoang mang rối loạn từ bên ngoài trở về, có phải anh tới tìm cô ta hay không?”

Trương Quyền nghe vậy thì gật đầu, lại gắp một đũa thịt vào bát của cô: “Nhưng mà cô ta không đồng ý, anh có để lại số điện thoại cho cô ấy, có lẽ có thể thành công hay không cũng phải chờ tới hai ngày sau nữa.”

Anh ta mới vừa nói xong, điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên, vuốt màn hình nhìn một cái, không khỏi nở nụ cười, “Em xem, đã nói sẽ thành công mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK