Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 395: TÔI VẪN CÒN CÓ MỘT YÊU CẦU

Lương Hạnh đứng ở cửa hàng đồ ngọt nhìn bóng lưng thon dài dần dần hòa nhập vào đám người lui tới, cuối cùng chỉ im lặng thở dài một hơi.

Trở lại công ty, Liêu Thu đứng ở cửa phòng làm việc đụng phải Lương Hạnh đi đến từ phía đối diện, liền nhìn thấy đằng sau biểu cảm kinh ngạc của cô ta nhanh chóng lộ ra một vẻ mặt vui mừng, ngẩng cổ nhìn về phía Lương Hạnh: “Tổng giám Lương, lúc nãy phó tổng Trương của châu báo Chí Hằng có đến đây, đang ở trong phòng làm việc của Quý tổng.”

Lương Hạnh hiểu được, chợt cười khẽ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Bước chân của cô vừa mới bước ra, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, quay đầu chỉ chỉ về phía Liêu Thu đang đứng thẳng, còn chưa mở miệng nói chuyện thì đối phương dường như đã đoán trúng tâm tư của cô, mỉm cười đáp lại: “Bản thiết kế liên quan đến việc hợp tác với châu báu Chí Hằng, bản thảo được sửa đã đặt trên bàn làm việc của chị rồi.”

Lương Hạnh mím môi thu ngón tay về đồng thời, cười nhẹ gật đầu một cái: “Rất tốt.”

Trở lại phòng làm việc nghiên cứu tài liệu một lần nữa, trợ lý của Quý tổng đến gõ cửa, người đàn ông đẩy cái gọng kính, sau khi nhìn thấy rõ ràng tài liệu ở trong tay của Lương Hạnh, bất giác cười một tiếng: “Công lao của tổng giám Lương, Quý tổng của chúng ta mời cô đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến, chắc là có tin tức tốt.”

Ngược lại là Lương Hạnh chẳng hề cảm thấy bất ngờ, liền đứng dậy đi theo sau lưng anh ta bước ra ngoài, lúc đi đến phía cổng phòng làm việc của Quý tổng, cô đi ngang qua cửa thang máy, bị một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, ngăn cản đường đi.

“Cô gái này chắc là tổng giám Lương?” Người đàn ông chỉ hơi cúi đầu xuống, nhìn thẻ làm việc ở trước ngực của Lương Hạnh, nhàn nhạt nở nụ cười.

Lương Hạnh khẽ nâng đuôi lông mày lên, vừa suy nghĩ liền có thể đoán được thân phận của người này, cô lễ phép đáp lại bằng nụ cười, dùng giọng điệu không xác định mà hỏi: “Là phó tổng Trương của Chí Hằng?”

Điều làm cho Lương Hạnh cảm thấy bất ngờ, đó chính là vị phó tổng Trương này trẻ tuổi đẹp trai, thậm chí còn có chút lòe loẹt, trong đôi mắt mang theo khôn khéo và tính toán, phối hợp với gương mặt trắng nõn như thế này, trông vô cùng không hài hòa.

Bước chân của Trương Quyền hơi dừng lại, dường như cũng có mấy phần kinh ngạc đánh giá Lương Hạnh từ trên xuống dưới một lần, không trả lời suy đoán của cô, chỉ mở miệng nói: “Lúc vừa mới ra cửa, Hoàng tổng đã có ý dặn dò, nếu như có thể nhìn thấy tổng giám Lương thì tôi thay ông ấy nói một tiếng cảm ơn, một câu nói của cô làm bừng tỉnh người trong mộng, nếu không thì bên cạnh của ông ta vẫn còn chôn một quả bom hẹn giờ.”

Lương Hạnh nghe thấy như vậy, hơi rũ mắt xuống: “Bắt được người rồi à?”

Lời vừa mới thốt ra, cô suy nghĩ lại cảm thấy đây là một vấn đề là mình chẳng cần quan tâm, chợt thu lại ý cười rồi giả vờ như lờ đãng mà di chuyển chủ đề: “Làm phiền anh chào hỏi Hoàng tổng thay tôi, gần đây thời tiết Nam Thành thay đổi rồi, phó tổng Trương cẩn thận.”

Người đàn ông cũng lịch sự nhẹ gật đầu, sau đó thang máy mở ra, hai người ăn ý nói lời tạm biệt nhau.

Trợ lý Quý tổng hiểu thế nào lịch sự, đạo đức và lễ nghĩa, đứng ở bên cạnh chờ đợi, chờ đến lúc Lương Hạnh tiếp tục nhấc chân đi về phía phòng làm việc thì mới đuổi theo, gọng kính trên mắt còn thỉnh thoảng nhìn ra phía sau lưng.

“Anh không cần phải tò mò, câu nói người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài đối với xã hội hiện nay vẫn tương đối có tác dụng.” Bước chân của Lương Hạnh không hề hỗn loạn, nhìn thấu tâm tư của trợ lý, sau đó nhàn nhạt nhắc nhở.

Không bao lâu sau liền đến phòng làm việc của Quý tổng, vừa mới gõ cửa bước vào trong liền nhìn thấy ông ta đang đứng dậy đi về phía ghế sofa, đồng thời ra hiệu cho Lương Hạnh đến đó ngồi xuống.

“Chuẩn bị hai tách cà phê.” Ông ta lại dặn dò trợ lý, trên mặt mang theo nụ cười ngập tràn.

Lương Hạnh ngồi đối diện với Quý tổng, người đàn ông nhìn về phía cô, đôi mắt phát ra ý thưởng thức: “Phó tổng Trương của Chí Hằng có đến đây, cậu ta đánh giá cô rất cao, xem ra lần này Doanh Tín và Chí Hằng chắc chắn có thể hợp tác với nhau, tất cả đều là công lao của cô.”

“Không có sự tin tưởng của Quý tổng, không có bước đệm Doanh Tín mang đến cho tôi, tôi cũng không thể nào làm được chuyện như ngày hôm nay.” Quý tổng không hề keo kiệt khích lệ làm cho Lương Hạnh không khỏi muốn từ chối một phen, mặc dù trong lòng của cô cũng đồng ý với cách nói này.

Nhưng mà cô thì lại cảm thấy giật mình, mình với phó tổng Trương vừa mới gặp nhau một lần ở thang máy, anh ta dựa vào cái gì lại đánh giá mình cao cơ chứ.

Không kịp nghi hoặc thì sắc mặt của Quý tổng có hơi thay đổi một chút, lúc này trợ lý vừa mới gõ cửa bước vào, bưng hai tách cà phê đặt lên trên bàn trà.

“Nếm thử đi, là của người bạn mang đến từ Ý.” Đôi mắt sắc bén dần dần thu lại, Quý tổng đưa tay ra hiệu chỉ vào ly cà phê ở phía đối diện trên bàn trà.

Lương Hạnh mơ hồ phát giác ra cái gì đó, cũng không đưa tay nhận lấy mà là ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Quý tổng, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt: “Quý tổng, có việc gì thì ngài cứ việc nói thẳng đi, tôi là cấp dưới của ngài, chuyện công tác cứ trực tiếp dặn dò là được rồi.”

Quý tổng thấy vậy, sắc mặt có hơi hòa hoãn, lại chậm rãi thở dài một hơi: “Ở bên phía Chí Hằng đồng ý giao việc thành lập và bảo trì toàn bộ hệ thống liên quan đến công ty cho chúng ta, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cần Doanh Tín của chúng ta phái người đến đó thực tế khảo sát trên nửa tháng, xác định có thể làm ra một đối sách độc lập với hệ thống điều phối và quản lý dữ liệu của bọn họ, kế hoạch cuối cùng được hoàn thiện thì bọn họ sẽ ký hợp đồng với chúng ta.”

Lương Hạnh thu mắt, đại khái cũng đã hiểu được ý trong lời nói của Quý tổng.

Cô suy nghĩ một chút, gật đầu biểu thị mình đã hiểu: “Đoạn thời gian trước sóng gió của Chí Hằng chủ yếu cũng là bởi vì phương diện hệ thống sai lầm, cho nên đã để cho người ta chui vào kẽ hở, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng muốn tiến hành thay máu, về phương diện này, yêu cầu về điểm đó thì có thể hiểu được, tôi sẽ thương lượng với tổng giám bên bộ phận số liệu rồi phái đồng nghiệp giỏi qua đó, điểm này Quý tổng không còn phải lo lắng đâu.”

Trong lòng của Lương Hạnh hiểu chứ, chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà lại cố ý ném chủ đề qua cho Quý tổng.

Liền nhìn thấy ông ta có chút khó xử mà cười cười, cuối cùng lại nói: “Nhưng mà hôm nay ý của phó tổng Trương đó chính là ở bên phía Chí Hằng hi vọng cô có thể tự mình đến đó một chuyến, bọn họ đối với cô chắc là có hiểu biết biết, trước đó cô đã từng ở bộ phận số liệu cho nên tương đối tin tưởng cô.”

Lương Hạnh im lặng một hồi, thời gian nửa tháng đối với cô mà nói quả thật có hơi khó mà lựa chọn.

Quý tổng thấy thế cũng rất thông cảm: “Tôi biết là cô vẫn còn hai đứa con vừa tròn một tuổi cần phải chăm sóc, yêu cầu này ít nhiều gì cũng có chút làm khó cô, nếu như cô xác nhận cảm thấy mình không đi được, ở bên phía Chí Hằng, tôi cũng sẽ nghỉ biện pháp từ chối…”

“Để tôi đi.” Không đợi Quý tổng nói xong, Lương Hạnh đã hạ quyết tâm.

Trong đầu của cô không tự chủ xuất hiện gương mặt trắng bệch của Lâm Tuyền, bàn tay tinh tế của người phụ nữ nắm chặt lấy đồ uống trước mắt, hốc mắt dần dần trở nên ẩm ướt: “Số tiền lúc trước Hoành Thừa cho cô mượn là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh ấy, một năm gần đây chúng tôi đầu tư thất bại, hiện tại thiếu ngân hàng một khoản vay lớn, nếu như trong vòng hai tháng mà vẫn còn chưa trả được, cũng chỉ có thể trước tiên bán căn nhà đi, nhưng mà Xuyến Chi thì…”

Cô xua tan đi cảm xúc phức tạp ở trong đầu, đốt ngón tay trắng nõn cũng co lại với nhau, cuối cùng kiên định lặp lại: “Tôi đi, Quý tổng, tôi sẽ đảm bảo mình có thể lấy được hợp đồng với Chí Hằng trong khoảng thời gian sớm nhất.”

Quý tổng có hơi sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười vui mừng: “Rất tốt, công lao của cô tôi đều sẽ ghi lại cho cô. Đúng rồi, tôi nghe nói là gần đây trợ lý của cô đang dưỡng bệnh, chuyện đến Chí Hằng cô xem xem có cần chọn một người ưng ý đi bên cạnh mình không?”

Lương Hạnh hơi cong môi lên, trong đầu không thể khống chế được mà xuất hiện một cái tên: “Để Liêu Thu đi, tôi thấy cô ấy làm việc rất có năng lực, làm tốt, cũng có tiền đồ.”

Đối với chuyện này, Quý tổng không có ý kiến gì, nhẹ nhàng gật đầu cũng xem như là đồng ý, tiếp theo đó lại nhíu chặt lông mày, cả nửa ngày cam kết nói: “Nếu như có thể lấy được hợp đồng của Chí Hằng, về phương diện hoa hồng tôi sẽ trích cho cô thêm 5% nữa.”

Con số 5% làm cho Lương Hạnh không khỏi rung động.

“Tôi còn có một yêu cầu.” Cô ngồi thẳng người, tự tin kiên định nói: “Tôi hi vọng là sau khi công trình đã hoàn thành, khoản tiền hoa hồng này có thể nhanh chóng vào tài khoản của tôi.”

Vốn dĩ Quý tổng còn đang do dự, nghe thấy yêu cầu này thì liền mở miệng đồng ý: “Không thành vấn đề.”

CHƯƠNG 331: TRÚT GIẬN.

“Lý Phàm? Sao cảm lại cảm thấy quen thuộc như vậy chứ.”

Hoàng Tử Hiên dẫn theo một đám cậu ấm ở Hán Thành, đi về phía lối vào của biệt thự, chuẩn bị ở vị trí lối vào canh giữ Lý Phàm.

Hot girl mạng ở bên cạnh Hoàng Tử Hiên nói: “Anh yêu, anh quên lúc nãy em đã nói với anh rồi sao, bạn thân của em Cố Bội Sam muốn nhờ anh xử lý Lý Phàm và Cố Họa Y.”

“Đúng rồi, bảo sao cảm thấy quen thuộc như vậy, Lý Phàm có bối cảnh như nào, em mau nói cho anh biết đi.”

Hoàng Tử Hiên có chút kích động nói.

“Lý Phàm ở rể nhà họ Cố, chính là cái đồ nghèo hèn, bỏ đi, cái gì cũng không biết, ở trong nhà thì ăn cơm mềm, vợ của anh ta Cố Họa Y cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, ở bên ngoài bồi ngủ để lấy hợp đồng, còn giả vờ giống như bạch liên hoa.”

Bạn thân Cố Bội Sam xếp Cố Họa Y và Lý Phàm vào một giuộc, Hoàng Tử Hiên xoa cằm lắng nghe một cách cẩn thận, vẻ mặt trở nên có chút nghi hoặc.

“Cái đồ rác rưởi này, sao có thể khiến cậu Tô lật thuyền trong mương chứ? Sao anh cảm thấy không giống chứ, có phải là cùng họ cùng tên không.”

Hoàng Tử Hiên nghi ngờ nói.

“Anh yêu, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì, đợi bắt được tên tiểu tử kia, trực tiếp hỏi không phải là biết rồi sao.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Em nhìn cẩn thận một chút, thấy bọn họ đến thì nói một tiếng, hôm nay phải xử lý anh ta.”

Dù sao cũng chỉ là xử lý một người mà thôi, cho dù xử lý sai cũng không phải là chuyện gì lớn, ánh mắt của Hoàng Tử Hiên giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào người đang đi vào, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc này Cố Họa Y và Lý Phàm đã đi vào biệt thự Hoàng Gia, sau khi để bảo vệ kiểm tra thư mời, hai người đi bào biệt thự.

Hot girl mạng Vương Thanh Thanh thấy Cố Họa Y và Lý Phàm đi vào, lập tức giơ tay lên chỉ về phía hai người bọn họ nói: “Chính là bọn họ, Lý Phàm và Cố Họa Y, chính là hai người bọn họ!”

Hoàng Tử Hiên ra hiệu, dẫn theo bảy tám cậu ấm ở Hán Thành ở phía sau, cùng vây quanh Lý Phàm và Cố Họa Y.

“Cậu là Lý Phàm?”

Hoàng Tử Hiên nghiêng đầu hỏi.

“Đúng vậy.”

Lý Phàm liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, trả lời một cách thờ ơ.

“Aiyo, anh chính là vua cơm mềm trong lời đồn sao, nhưng cơm mềm mà anh ăn cũng chả ra sao, ăn mặc rách rưới như vậy mà cũng dám đến đây, thật sự làm mất mặt Hán Thành mà.”

Hoàng Tử Hiên xem thường nhìn Lý Phàm nói.

“Có chuyện? Có chuyện thì nói đi, không có chuyện gì thì đừng cản đường.”

Lý Phàm lạnh giọng nói.

“Haha, cái tên nghèo nhà anh cũng ngông cuồng đó, dám bảo ông đây đừng chặn đường, ở Hán Thành ông đây nói là được, hôm nay ông đây thấy anh không thuận mắt, đặc biệt đến để dạy dỗ anh.”

Cố Họa Y khẽ kéo Lý Phàm một cái, thấp giọng nói: “Anh bình tĩnh một chút.”

“Aiyo, mỹ nữ lo lắng cho người chồng bỏ đi của cô sao, tôi nói cho cô biết, người chồng bỏ đi này của cô đã gây ra chuyện lớn, nếu như cô không muốn bị liên lụy tốt nhất vui vẻ cùng anh em chúng tôi, đến lúc đó còn có thể giữ được nhà họ Cố các người.”

Hoàng Tử Hiên nở một nụ cười xấu xa nói.

Lúc nhìn thấy Cố Họa Y, Hoàng Tử Hiên đã động lòng với Cố Họa Y, dù sao Cố Họa Y cũng xinh đẹp hơn rất nhiều so với Vương Thanh Thanh ở bên cạnh Hoàng Tử Hiên.

Vương Thanh Thanh cau mày, trong lòng đột nhiên tràn đầy sự cảnh giác, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Cố Họa Y.

Để bò được lên giường Hoàng Tử Hiên, Vương Thanh Thanh đã tốn rất nhiều công sức, trong lòng vẫn còn giấc mơ có thể trở thành con dâu nhà họ Hoàng, nếu như Hoàng Tử Hiên bị Cố Họa Y mê hoặc, Vương Thanh Thanh cảm thấy mình ngay đến chỗ khóc cũng không có.

Vì vậy Vương Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ địa bàn của mình, ít nhất phải làm cho Cố Họa Y mất mặt trước.

“Anh yêu, anh đừng thấy cô ta xinh đẹp, nhưng thực tế lại vô cùng dơ bẩn, vì lấy được hợp đồng, có thể ngủ cùng bất kỳ ai, nghe nói cô ta vì lấy được một hợp đồng lớn, còn ngủ từ bảo vệ của công ty người ta đến lão tổng, ai biết được trên người cô ta có bệnh gì.”

Vương Thanh Thanh ngậm máu phun người nói.

“Cô nói linh tinh!”

Cố Họa Y tức giận đến mức cả người run rẩy.

Đôi mắt Lý Phàm hơi nheo lại, bước lên trước một bước, tát vào mặt Vương Thanh Thanh.

Chát chát chát.

Thuận tay đánh, ngược tay đánh, Lý Phàm hung hăng đánh lên mặt Vương Thanh Thanh.

Khuôn mặt hot girl mạng đã được phẫu thuật thẩm mỹ cộng thêm tiêm axit hyaluronic của Vương Thanh Thanh, đột nhiên bị đánh giống như hiện trường một vụ tai nạn xe như vậy, căn bản khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“A! Anh dám đánh vào mặt tôi, anh yêu, anh nhìn đi, anh ta đánh em, anh phải giúp em báo thù!”

Vương Thanh Thanh đôi mắt ngấn lệ kéo Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên nhìn thấy khuôn mặt của Vương Thanh Thanh giống như hiện trường tai nạn xe, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, còn kích thích hơn cả xem phim kinh dị.

Hung hăng hất tay ra, Hoàng Tử Hiên bực bội nói: “Buông tay, em kéo anh thì bảo anh làm sao báo thù cho em!”

Vương Thanh Thanh buông tay ra, cảm thấy mặt mình đau nhức, khẽ xoa lên mặt, cảm thấy mặt mình dường như có chút không đúng, hoảng loại lấy gương ra soi.

Nhìn vào trong gương, Vương Thanh Thanh phát ra tiếng hét đáng sợ: “A! Đây, đây là ai!”

“Ngay cả mình mà cô cũng không nhận ra sao? Phẫu thuật thẩm mỹ hỏng là vậy đấy.”

Lý Phàm thờ ơ nói.

Vương Thanh Thanh hoàn toàn không tin người trong gương chính là mình, trước đó mình vẫn còn xinh đẹp, nhưng người trong gương miệng lệch mắt xếch, hơn nữa hai bên mặt không to bằng nhau, trông quả thật vô cùng xấu.

“Không, đây không phải là tôi, đều tại ai, đều là lỗi của anh!”

Vương Thanh Thanh tức giận ném chiếc gương đi, vung hai tay lao về phía Lý Phàm.

Lý Phàm nhấc chân đá vào bụng Vương Thanh Thanh, đem Vương Thanh Thanh đặt vào lòng Hoàng Tử Hiên.

“A! Bụng của tôi, Tử Hiên anh phải báo thù cho em.”

Vương Thanh Thanh dựa vào lòng Hoàng Tử Hiên oán giận nói.

Hoàng Tử Hiên không thể nhìn được bộ dạng của Vương Thanh Thanh, tùy tiện ném Vương Thanh Thanh cho thuộc hạ của mình: “Đưa cô ta đi bệnh viện.”

Thuộc hạ không dám chậm trễ, dìu Vương Thanh Thanh đi ra ngoài, Vương Thanh Thanh nhìn Lý Phàm với ánh mắt tràn đầy thù hận, cao giọng nói: “Tử Hiên, anh phải giết chết anh ta, nhất định phải giết chết anh ta!”

Hoàng Tử Hiên cảm thấy vô cùng mất mặt, cơn tức giận trong lòng đang sôi sùng sục.

“Mày, ngay cả người của tao mà cũng dám đánh, đúng là ăn gan hùm mà!”

“Anh dám bất kính với tôi như vậy, ba anh có biết không?”

Lý Phàm khẽ cười nói.

“Ông nội này! Mày lại dám nói chuyện với tao như vậy!”

Hoàng Tử Hiên tức giận nói.

“Là ba của anh cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu như anh còn không nhường đường, tôi không ngại thay ba anh dạy dỗ anh.”

Hoàng Tử Hiên tức giận nhìn Lý Phàm, hung hăng nói: “Mày cũng ngạo mạn đó, cậu Tô ở thành phố có phải ngã trong tay của mày?”

“Cậu Tô, tôi chỉ dạy dỗ anh ta một chút thôi.”

Lý Phàm tùy tiện nói, giống như đang nói một chuyện nhỏ vậy.

Hoàng Tử Hiên sững sờ, trong lòng có chút do dự, hoàn toàn bị phong thái tùy tiện lúc này của Lý Phàm dọa sợ, cảm thấy Lý Phàm bình tình, tùy ý như vậy có lẽ thật sự có át chủ bài gì.

Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, quyết định lấy tên tuổi của Mã Gia Thành ra để dọa Lý Phàm.

“Rất tốt, cậu Mã ở tỉnh thành sẽ dẫn người đến báo thù cho cậu Tô, hôm nay mày đừng có ngạo mạn, nếu như ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao, sau đấy bò đi gặp cậu Mã, thì mày còn có con đường sống.”

CHƯƠNG 332: NẾU NHƯ CÓ NGƯỜI XÚC PHẠM TÔI, CHO DÙ Ở XA CŨNG NHẤT ĐỊNH SẼ BỊ TRỪNG PHẠT.

“Cậu Mã? Đó là thứ gì, chưa từng nghe qua.”

Lý Phàm lãnh đạm nói.

Hoàng Tử Hiên và những người khác đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ thái độ của Lý Phàm lại ngạo mạn như vậy, nói cậu Mã là cái thứ gì.

“Haha, mày cũng cứng miệng đó, đợi tao gọi cậu Mã đến xử lý mày.”

Hoàng Tử Hiên để lại một câu sau đó quay người rời đi, không có do dự nào.

“Anh Hiên, chúng ta cứ đi như vậy sao?”

Một cậu ấm không cam lòng hỏi.

“Cậu không muốn đi có thể quay lại đánh anh ta, cậu có thể đánh lại sao, không nhìn mấy cái anh ta đánh Vương Thanh Thanh sao, chắc chắn đã từng luyện qua, hơn nữa cậu Tô ở tỉnh thành còn bị thất thủ trên tay anh ta, chúng ta vẫn nên thận trọng để không xảy ra sai lầm, nhờ cậu Mã ra mặt đối phó với anh ta.”

Trong lòng Hoàng Tử Hiên có chút sợ hãi, tổng hợp các loại tin tức, Hoàng Tử Hiên cảm thấy tình hình có lẽ không đơn giản, có một số lúc nhát gan một chút mới có thể sống càng thoải mái.

Rất nhanh Hoàng Tử Hiên đã tìm được Mã Gia Thành, Mã Gia Thành dẫn theo mấy cậu ấm của tỉnh thành, Trịnh Hòa và một nhóm mỹ nữ nổi tiếng tụ tập với nhau.

“Cậu Mã, tên Lý Phàm kia đến rồi.”

Hoàng Từ Hiên thấp giọng nói.

“Đến rồi? Đến rồi thì dẫn đến đây cho tôi, không phải cậu bảo là muốn để tôi nhìn thấy biểu hiện của cậu sao, biểu hiện của cậu như thế nào chứ?” Mã Gia Thành bắt chéo chân, rút điếu xì gà, châm biếm nói.

Hoàng Tử Hiên tươi cười nói: “Bọn em đứng ở cửa không tiện ra tay, hơn nữa đây là bữa tiệc của thương nhân nước ngoài, bọn em không có gan ra tay, những chuyện anh hùng hảo hán mới có thể làm này, phải để cậu Mã cậu làm mới được.”

“Có tiền đồ!”

Mã Gia Thành bắn điếu xì gà trong tay đi, cười khẩy, đứng dậy nói: “Đi theo tôi, đi xem thằng nhãi con hung hăng của Hán Thành kia.”

Mấy cậu ấm tỉnh thành lần lượt đứng dậy, đi theo Mã Gia Thành ra bên ngoài.

Vừa đi đến cửa lớn, đúng lúc, gặp Lý Phàm và Cố Họa Y, cậu Mã đánh giá hai người, ánh mắt nhìn Cố Họa Y không đúng.

“Aiyo, người đẹp không tồi nha, không ngờ Hán Thành mấy người còn có mỹ nữ như thế này.”

Cố Họa Y lùi về sau nửa bước, người co rút lại ở phía sau Lý Phàm.

Hoàng Tử Hiên nhìn Lý Phàm cười nói: “Lúc nãy không phải mày rất lợi hại sao, bây giờ cậu Mã đến rồi, mày có bản lĩnh thì thể hiện sự tài giỏi với cậu Mã đi.”

Mã Gia Thành đập đập miệng, nhìn Lý Phàm với ánh mắt xem thường: “Ăn mặc rách rưới như vậy mà đã chạy đến đây, mày cũng thật rẻ mạt, giao mỹ nữ phía sau mày cho tao, tao có thể để cho mày không phải chết.”

Lý Phàm lạnh lùng lắc đầu.

Một đám cậu ấm ở phía sau Mã Gia Thành đều nhao nhao lên, cảm thấy hành vi của Lý Phàm chính là đang tìm cái chết.

“Đúng là có năng lực giả vờ, thấy anh Mã của chúng ta cũng không quỳ xuống, cái này là đang đợi bị chúng ta xử lý đến chết sao.”

“Tên tiểu tử không có nhân phẩm này cũng có thể được ban tổ chức mời đến, quả thật có chút nực cười, không phải hai người lấy trộm thư mời để vào đây ăn uống đấy chứ.”

“Đối với loại rác rưởi như thế này thì có gì để nói chứ, trước tiên cứ gọi bảo vệ đánh cho một trận, chúng ta ra tay đánh anh ta sẽ làm bẩn tay của chúng ta.”

Một đám cậu ấm nhao nhao nói, Mã Gia Thành đưa tay lên, đám cậu ấm đột nhiên ngậm miệng lại.

Xung quanh không ít cậu ấm cô chiêu nổi tiếng đều tụ tập cách đó không xa để xem náo nhiệt, trong đó có rất nhiều người nhận ra Mã Gia Thành, biết được sự hung dữ của Mã Gia Thành.

“Đây không phải là cậu Mã, một trong tứ thiếu của tỉnh thành sao, cậu Mã là người hống hách, ngang ngược không kiêng nể ai ở tỉnh thành, lần này sợ là có người gặp xui xẻo rồi.”

“Bây giờ tứ thiếu ở tỉnh thành chỉ còn có ba người, Tô thiếu xếp cuối cùng đã mất tích rồi, nói là đắc tội với ai đó bị đưa đi rồi.”

“Mấy người nói xem có phải cậu Mã đến để báo thù cho cậu Tô không, nghe nói cậu Tô xảy ra chuyện ở Hán Thành.”

Đám người nhỏ giọng thảo luận, cậu Mã bước lên trước một bước, đi đến trước mặt Lý Phàm.

“Cái đồ rác rưởi nhà cậu hại huynh đệ tiểu Tô của tôi như thế nào, trước tiên nói rõ ràng chuyện này cho tôi.”

Cậu Mã nhìn chằm chằm vào Lý Phàm, hung dữ nói.

Nhà họ Tô hoàn toàn giữ bí mật về sự thật của việc này, cho dù là Mã Gia Thành cũng không biết được rốt cuộc là chuyện gì, vì vậy cậu Mã rất tò mò chuyện Lý Phàm đã làm gì để nhà họ Tô sợ hãi đến mức phải đưa cậu Tô đi.

Hơn nữa, theo tin tức mà Mã Gia Thành nhận được, là có thế lực ở bên trên gây áp lực lên nhà họ Tô, nhưng một người ở rể của một gia tộc nhỏ ở Hán Thành như Lý Phàm sao có thể làm được chuyện này.

Lý Phàm khẽ cười nói: “Anh muốn giống anh ta? Tự mình cảm nhận một chút anh sẽ hiểu thôi.”

“Mẹ nó! Đúng là tìm cái chết mà!”

Mã Gia Thành giơ cao tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Lý Phàm.

Nhưng không đợi tay của Mã Gia Thành rơi xuống, một thân hình vạm vỡ lao đến bên cạnh Lý Phàm, nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Mã Gia Thành.

Người vệ sĩ hung hãn tóc vàng mắt xanh nắm lấy cổ tay của Mã Gia Thành vặn ngược về sau, đè Mã Gia Thành xuống đất.

“A! Mày là ai, cái thằng khốn nạn này mau buông tao ra!”

Mã Gia Thành kêu vô cùng thảm thiết và gầm lên.

Vệ sĩ không quan tâm đến Mã Gia Thành, mà mỉm cười nhìn Lý Phàm: “Anh Lý, tôi là vệ sĩ do ngài Kruff phái đến để đảm bảo an toàn trong cả hành trình của anh.”

Hoàng Tử Hiên và những người khác nhìn thấy vậy mí mắt nhảy loạn xạ, cái đồ nghèo hèn này mà cũng có vệ sĩ ngoại quốc, còn bảo vệ cả hành trình, tên tiểu tử này rốt cuộc là ai!

Mã Gia Thành quay đầu nhìn người vệ sĩ đang khống chế mình, cao giọng hét lên: “Tôi là Mã Gia Thành, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là khách mà các người mời đến! Uhm….”

Không đợi Mã Gia Thành nói xong, vệ sĩ đã lấy ra một đồ gì đó nhét vào miệng Mã Gia Thành, khiến Mã Gia Thành chỉ có thể phát ra những tiếng uhm, uhm.

“Anh Lý, xin hỏi anh muốn xử lý anh ta như thế nào?”

Vệ sĩ nghiêm túc nói.

Trước đó Kruff đã căn dặn vệ sĩ, nhất định phải dốc toàn lực thỏa mãn yêu cầu của Lý Phàm, chỉ cần không phải là giết người, Lý Phàm muốn bọn họ làm gì bọn họ phải hoàn thành cái đó.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phí Lý Phàm, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Người này là ai, chưa từng gặp qua, lẽ nào là công tử của gia đình giàu có nào đó?”

“Cái gì mà công tử gia đình giàu có, nếu như thật sự là cậu ấm của gia đình giàu có, cậu Mã sẽ đụng phải cậu ta sao, không nghe lúc nãy cậu Mã hỏi cậu ta chuyện của cậu Tô à, có lẽ người này chính là nhân vật thần bí khiến cậu Tô thất bại thảm hại.”

“Nhân vật thần bí này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào, lần này người đứng ra tổ chức hình như vô cùng lấy lòng cậu ta, còn đặc biệt sắp xếp vệ sĩ cho cậu ta, sự đối xử này quả là.”

Những cậu ấm cô chiêu nổi tiếng xung quanh trong lòng đều vô cùng ngạc nhiên, càng thảo luận về thân phận của Lý Phàm, càng cảm thấy Lý Phàm sâu đến mức không thể dò được.

Gò má Hoàng Tử Hiên giật giật hai cái, kiềm chế sự hoảng sợ trong lòng nói: “Lý Phàm, cậu đừng khiến người khác trở nên náo loạn, gia đình cậu Mã không phải là người bình thường đâu.”

Ánh mắt của Lý Phàm nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, sau đó lướt qua đám phú nhị đại kia, thờ ơ nói: “Người không động đến tôi, tôi sẽ không động đến người ta, người đã động đến tôi dù ở xa cũng sẽ phải chết.”

“Shhh.”

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh khí, bị lời nói táo bạo của Lý Phàm làm cho sợ hãi, sửng sốt.

Lý Phàm nhìn Mã Gia Thành với ánh mắt xem thường, cười khẩy nói: “Đưa đi trước, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK