Mục lục
Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 359: TÔI SẼ NHÌN CHẰM CHẰM VÀO CÔ

Sắc mặt của Triệu Mịch Thanh rất tỉnh táo, bộc lộ ra một tư thế cung kính với bà cụ nhưng mà cũng không mất đi khí chất: “Cháu biết là bà cụ rất giữ gìn thanh danh nhà họ Tề, uy tín mà bà đã giữ gìn nhiều năm như vậy, dòng dõi trong sạch, chắc là không hy vọng sẽ bị hủy hoại ở trong tay của một người?”

Bàn tay nắm lấy cây gậy của bà cụ trở nên chặt hơn: “Cháu nói những chuyện của Hàm ở nước ngoài, có chứng cứ gì không?”

Đôi môi của Triệu Mịch Thanh khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Đương nhiên là có chứng cứ rồi, nếu như bà cần thì cháu có thể để trợ lý của mình copy ra một bản chuyển đến đây, hoặc là…” Anh nhíu mày nhìn về phía cửa một chút: “Càng dễ hơn đó chính là bà tìm bác gái hỏi một chút liền rõ ràng thôi, những chuyện này chắc chắn là bác gái biết rất rõ ràng.”

Bà cụ im lặng, trên gương mặt già nua dần dần tích tụ một ngọn lửa giận khó nói nên lời, cuối cùng mới thấp giọng hít một hơi, giống như là đang kiềm chế cảm xúc nơi đáy lòng.

Triệu Mịch Thanh thấy vậy thì liền chọn chủ đề sáng suốt hơn một chút: “Ngày hôm nay cháu đến đây để chào hỏi bà, lúc đầu cũng không phải là muốn nói điều kiện gì hết, chỉ là nể tình bà lớn tuổi rồi, trước đó đối xử với cháu cũng chăm sóc rất nhiều, cháu nghĩ là mình cũng nên thông báo với bà một tiếng.”

Bà cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đục ngầu hàm chứa cảm xúc khác thường, yết hầu của bà co giật, cuối cùng cũng không kéo gương mặt mo này, chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Chuyện này có cần thiết không?”

“Cần thiết phải làm.” Sắc mặt của anh rất chắc chắn, không tồn tại chỗ trống cho thương lượng.

Bà cụ thấy thế thì cũng không còn ép buộc cái gì nữa, chậm rãi phun ra một ngụm khí, ánh mắt lơ lửng đảo mắt nhìn không gian ở bên trong một vòng, những cảm xúc đã che giấu trong đáy lòng rất nhiều năm giờ phút này rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa.

“Vì cái nhà này, bà làm việc cẩn thận nghiêm túc, giống như là đang đạp trên một tấm băng mỏng, bà đã già rồi, cũng mệt mỏi rồi, rốt cuộc cũng không thể làm lay động nhóm người bọn nó.” Dứt lời, trong đáy mắt của bà xuất hiện một sự tàn khốc không dễ phát hiện: “Nhưng mà hủy hoại danh tiếng nhà họ Tề là không thể tha thứ.”

Triệu Mịch Thanh trầm mặc, đối với bà cụ Tề từ đầu đến cuối đều rất bình thản, thẳng cho đến khi bà từ từ thở dài một tiếng, phất phất tay với mình, anh mới đứng dậy hơi gật đầu với bà cụ đang ngồi đó: “Vậy cháu đi trước, bà bảo trọng.”

Nói xong thì quay người lại, bước chân đi qua cửa phòng nghỉ, lúc này đúng lúc nghe thấy ở bên ngoài truyền đến âm thanh bước chân càng ngày càng rõ ràng, bước chân của Triệu Mịch Thanh có hơi dừng lại, sau đó nhìn thấy cửa bị mở ra, gương mặt đỏ bừng của Tề Hàm xuất hiện.

Nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, trong mắt của Tề Hàm vẫn không kiềm chế được mà run rẩy, một tay nắm lấy chốt cửa khó khăn di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

“Bà nội.” Cô ta đứng thẳng người chào hỏi với bà cụ Tề đang ngồi ở trên ghế sa lông.

Sắc mặt của bà cụ âm trầm đến cực điểm, chống đỡ cây gậy chậm rãi đứng dậy, đáy mắt nhanh chóng bị cơn giận ngập trời bao phủ: “Bà nội à?”

Bà cười nhạo một tiếng, chống cây gậy đi đến phía trước hai bước, thân thể đi ngang qua Triệu Mịch Thanh đi thẳng đến trước mặt của Tề Hàm, hốc mắt đục ngầu, nhưng mà vẫn cẩn thận quan sát Tề Hàm mấy lần: “Cháu còn biết gọi ta là bà nội, thật đáng tiếc, bắt đầu từ ngày mai cô đã không phải là con cháu nhà họ Tề nữa rồi.”

Nói rồi lại không hề do dự mà quơ lấy cây gậy hung hăng đập lên trên người của Tề Hàm.

Cô ta vô thức đưa tay ra cản lại, cánh tay bị đập đau nhức, thân thể né tránh kêu lên mấy tiếng “bà nội” nhưng mà bà cụ lại không có ý mềm lòng, cứ đánh từng cái từng cái một, cái sau còn dùng sức hơn so với cái trước.

Mẹ Tề vẫn luôn ghé vào cửa nghe động tĩnh, nghe thấy âm thanh như vậy thì xông vào, hai tay ôm lấy Tề Hàm, tự mình chịu mấy cây gậy của bà cụ, sau đó hai mắt đỏ hồng giật lấy cây gậy đó ném ra bên ngoài.

Thân thể của bà cụ lắc lư muốn ngã, cuối cùng được Triệu Mịch Thanh đỡ lấy.

“Mẹ?” Mẹ Tề đã nhẫn nhịn nhiều năm, giờ phút này cũng không thể chịu đựng được nữa, giống như nổi điên mà gào thét: “Con biết là mẹ vẫn không luôn chào đón con vì con sinh cho nhà họ Tề hai đứa con gái, nhưng mà nói như thế nào thì Hàm cũng là con cháu của nhà họ Tề, là cháu gái ruột của mẹ, có người nào đánh con cháu như mẹ không hả?”

Bà cụ Tề đỡ ngực thở gấp: “Tôi không đánh nó, tôi chính là hối hận lúc trước tại sao lại để con tiện nhân như cô bước vào cửa.”

Đôi mắt đỏ hồng của bà cụ nhìn về phía mẹ Tề, trong đôi mắt chứa đựng sự tức giận ngập tràn.

Mẹ Tề nghe thấy như vậy thì lập tức ấm ức, mắt cũng đỏ lên, lau nước mắt: “Con biết là mẹ không chào đón con, nhưng mà con đã gả cho nhà họ Tề cũng đã sắp ba mươi năm rồi, trong ba mươi năm nay con tự hỏi con cần cù chăm chỉ hiếu kính ba mẹ chồng, không có chỗ nào có lỗi với nhà họ Tề.”

Bà cụ nghe thấy được lời nói này thì liền bật cười, nụ cười châm chọc mà lại sắc bén: “Không làm chuyện có lỗi với nhà họ Tề? Tề Hàm có thể đăng ký du học ở nước ngoài có phải là do cô dùng tiền để nó đi thay người khác không hả? Có phải luận văn ở trường của nó đều là giả? Đứa trẻ trong bụng của nó thật sự có tồn tại không? Rốt cuộc là nó có xứng đáng làm cháu gái nhà họ Tề không hả?”

Những lời nói này làm cho sắc mặt của mẹ Tề và Tề Hàm đều trở nên trắng bệch.

Thân thể của Tề Hàm run rẩy, cô ta nhanh chóng phản ứng ngẩng đầu lên chất vấn Triệu Mịch Thanh từ đầu đến cuối đều mang theo ánh mắt lạnh nhạt: “Có phải là anh đã nói không?”

Triệu Mịch Thanh rũ mắt xuống: “Tất cả các tin tức sẽ được công bố vào chiều ngày hôm nay, Tề Hàm, không phải chỉ có một mình cô mới biết chơi chiêu này.”

Đôi mắt của Tề Hàm đỏ hồng, thân thể lung lay lùi ra phía sau hai bước, cuối cùng dựa vào mép cửa ở phía sau, tuyệt vọng nhìn anh: “Triệu Mịch Thanh, ngày hôm nay anh đến nhà họ Tề chính là vì chuyện này? Tôi gấp gáp trở về cả một đường chỉ là vì những lời nói nhục nhã của anh?”

Lý trí của cô ta bắt đầu bị cơn giận khống chế, thân thể thuận thế bước lên phía trước, nâng bàn tay lên muốn đánh xuống. Như trong dự liệu, bị một tay của người đàn ông bắt lấy, hung hăng nắm chặt lấy cái cằm của cô ta, cúi người xuống, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của cô ta.

“Tề Hàm, muốn hủy hoại một người quả thật rất đơn giản, không có nhà họ Tề làm chỗ dựa cho cô, cô giống như là một con sâu mà thôi, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào cô.”

Nói xong thì buông tay ra, hàm dưới của người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện năm dấu tay rất rõ ràng.

Triệu Mịch Thanh có chút căm ghét xoa xoa bàn tay vừa mới bóp lấy gương mặt của Tề Hàm, quay đầu lại nhìn bà cụ Tề, giọng nói ôn hòa chào hỏi: “Bà cụ, không tiện quấy rầy, cháu đi trước đây.”

Nói xong thì nhấc chân đi khỏi, trước khi thân thể bước ra khỏi phòng tiếp khách, không bất ngờ một chút nào khi nghe thấy giọng nói quả quyết mà cứng rắn của bà cụ ở sau lưng: “Từ ngày hôm nay cô và Tề Hàm cút ra ngoài cho tôi, từ nay nhà họ Tề và các người không có chút quan hệ nào với nhau, nếu như cô dám gây chuyện thì tôi cũng sẽ đuổi con Uyên ra bên ngoài.”

Nghe thấy lời nói này, mẹ Tề gần như là sụp đổ, cơ thể run rẩy được Tề Hàm đỡ lại, sắc mặt của bà ta tái nhợt, há miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại bị Tề Hàm đưa tay ngăn cản lại.

Ai cũng biết tính tình của bà cụ, bà ta xem trọng danh dự nhà họ Tề còn hơn là mạng sống của mình, chuyện này hiển nhiên đã không có chỗ để thương lượng, có nói nữa thì cũng tự rước lấy nhục.

Tề Hàm nhanh chóng đỡ mẹ đi khỏi, không kịp nhiều lời cái gì đã chạy ra khỏi cửa sân nhà họ Tề, sau khi lên xe thì dẫm mạnh chân ga, nương theo tiếng động cơ vang dội, trong đầu lặp đi lặp lại một âm thanh: “Chiều ngày mai ngăn cản Triệu Mịch Thanh, vậy thì cô đã có cơ hội có được anh ta hoàn toàn.”

Bây giờ cô ta không mong đợi mình có được anh, nhưng mà cô ta sẽ không ngần ngại mà hủy hoại đi anh.

Hủy đi cuộc đời của anh với Lương Hạnh.

Chạy xe với tốc độ nhanh cả một đường, vượt qua hai con đường, sau đó nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen của Triệu Mịch Thanh đang lái, tầm nhìn bao quát cả đường phố, cô ta cong môi từ từ tăng ga rồi đột ngột chuyển làn sau khi đuổi kịp chiếc xe.

Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, thân xe mãnh liệt và chạm với nhau rồi bắt đầu trượt xuống, Triệu Mịch Thanh phản ứng được, nhanh chóng đạp phanh, lại bị xe taxi ở sau lưng đụng vào.

Chiếc xe của Tề Hàm cuối cùng cũng đã từ từ dừng lại ở bên đường dưới sự chuẩn bị trước của cô ta, nhưng mà cơ thể vẫn phải chịu áp lực va chạm. Trước khi bất tỉnh, cô ta khẽ nhếch môi rồi từ từ nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK