Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước ép ớt?

Vân Đình ngơ ngẩn, không hiểu đây là thứ quỷ quái gì.

“Thứ đồ vật loạn thất bát tao này!”

Vân Đình hừ lạnh, cảnh cáo nhìn Vân Tranh, “Ta biết, ngươi bây giờ mới lập công, được sủng ái! Nhưng ngươi tốt nhất nên xác định vị trí của mình! Ngươi chỉ đắc ý trước mắt, đợi ngày nào phụ hoàng quên mất ngươi, hừ hừ......”

Vân Đình không nói hết câu tiếp theo.

Nhưng ý tứ của câu đó không cần phải nói cũng biết.

“Tứ ca, ngươi lại hồ đồ rồi phải không?”

Vân Tranh từ từ đứng dậy đến đứng trước mặt Vân Đình, chăm chú nhìn Vân Đình, khiến Vân Đình không khỏi run rẩy.

“Ngươi làm gì? Đi xa ta ra!”

Vân Đình quát lớn đầy tức giận.

“Ai, ta chỉ muốn mãi ghi nhớ nụ cười mà khuôn mặt âm thanh và nụ cười của Tứ ca thôi!”

Vân Tranh xụt xịt mũi, thở dài nói.

“Giọng điệu và dáng vẻ...... Nụ cười?”

Trán Vân Đình nổi gân xanh, lạnh lùng hỏi: “Sao, ngươi muốn hại c·hết ta sao?”

Khuôn mặt âm thanh và nụ cười, chẳng phải là cách nói với n·gười c·hết sao?

Tên chó c·hết này!

Dựa vào lập công mà được sủng ái, thế mà dám nói chuyện với mình như vậy?

“Tứ ca, sao ngươi lại nói như vậy!”

Vân Tranh nhìn Vân Đình vô tội, “Tứ ca quên rồi sao, phụ hoàng đã hạ chỉ, sau khi kết hôn, ta sẽ phải đi Sóc Bắc! Ta khắc ghi khuôn mặt âm thanh và nụ cười của Tứ ca trước, nếu ta c·hết ở Sóc Bắc, xuống tận cùng âm phủ, ta cũng có thể thường xuyên tưởng nhớ đến khuôn mặt âm thanh và nụ cười của Tứ ca......”

“......”

Khuôn mặt Vân Đình hơi co rúm.

Nghe mấy lời này thật đáng sợ?

Ai mẹ nó thèm nhớ đến hắn?

“Đừng bao giờ nhắc đến khuôn mặt âm thanh và nụ cười của ta nữa!”

Trán Vân Đình nổi gân xanh, mặt đen như đít nồi mà nói: “Khuôn mặt âm thanh và nụ cười, vốn chỉ dùng cho người đ·ã c·hết mà thôi!”

“A?”

Vân Tranh tỏ vẻ kinh ngạc, chợt giả bộ xấu hổ, “Tứ ca, ta không giỏi văn chương, không hiểu nhiều về những thứ này lắm, ngươi cũng đừng để bụng! Nhưng mà, ý tứ cũng chỉ như thế mà thôi......”

Nhìn Vân Tranh nói một cách chân thành, Vân Đình thoải mái hơn một chút, chua chát nói: “Phụ hoàng bây giờ sủng ái ngươi như vậy, ai nỡ để ngươi đi Sóc Bắc chứ!”

“Tứ ca đừng an ủi ta nữa.” Vân Tranh gật đầu một cái, “Chuyện này, phụ hoàng đã hạ thánh chỉ rồi! Ngươi bảo ta còn không đi Sóc Bắc, thì có thể kháng chỉ sao?”

“Đừng có giả bộ ngây ngô ở đây!”

Vân Đình hừ lạnh: “Chỉ sợ đến khi đó phụ hoàng lại hạ chỉ, không cho ngươi đi Sóc Bắc đâu.”

Đối với Vân Tranh, bây giờ Vân Đình vô cùng ghen ghét.

Trời mới biết được tên phế vật này làm sao lại gặp may mắn lớn như vậy?

Chỉ xem một quyển sách cổ bỏ đi, mấy ngày liền lập công ba lần.

Chuyện tốt như vậy, sao lại không rơi vào đầu mình?

“Nếu đã là thánh chỉ, sao có thể đột nhiên thay đổi?”

Vân Tranh gật đầu một cái, “Tứ ca, ta hiểu rồi, phụ hoàng cho ta quyền điều động binh lính tư mộ, chính là muốn cho bọn họ làm thân binh đi theo ta đến Sóc Bắc......”

“Á...... Cái này......”

Vân Đình hơi cứng lại, không khỏi bắt đầu suy nghĩ.

Hắn ta nói như vậy cũng có chút lý lẽ!

Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự quyết định để lão Lục đi Sóc Bắc?

“Lão Lục, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Vân Đình vỗ vai Vân Tranh, tỏ ra rất mực tình thâm, “Ngươi sắp thành thân rồi, lo lập gia đình trước đã rồi tính sau!”

Khi nói ra câu này, Vân Đình bỗng nhiên sững sờ.

Có vấn đề gì sao?

Mình không phải muốn đến g·iết c·hết nỗi tức giận gần đây của lão Lục gây ra sao?

Sao lại an ủi hắn ta thế này?

“Vâng, cảm ơn Tứ ca.”

Vân Tranh gật đầu, lại nhiệt tình nói: “Tứ ca, hay là các người cùng ăn tối với chúng ta luôn đi! Ta và Tứ ca cùng ăn cơm, ăn một lần ít đi một lần.”

“Không được, không được!”

Vân Đình khoát tay, “Các ngươi cứ ăn đi, chúng ta đến chỗ khác ăn!”

Nói xong, Vân Đình liền gọi mấy người đi về hướng khác.

Cùng ăn tối với hai kẻ phế vật này, hắn ngại mất mặt!

Nếu lão Lục lúc nãy bảo hắn ghi nhớ khuôn mặt âm thanh và nụ cười của hắn thì hắn sẽ s·ợ c·hết kh·iếp cho coi!

Vài người vừa ngồi xuống đã tò mò hỏi Vân Đình ngay.

“Tứ điện hạ, Thánh thượng thật sự hạ chỉ cho Lục điện hạ đi Sóc Bắc ư?”

“Sóc Bắc bây giờ loạn lắm, Lục điện hạ đi đến đó chẳng phải chịu c·hết sao?”

“Đúng vậy, nghe nói Lục điện hạ chọc giận cả quốc sư Bắc Hoàn đến mức ho ra máu, nếu Lục điện hạ đi Sóc Bắc, Bắc Hoàn chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để g·iết Lục điện hạ......”

Mấy người tò mò lắm, không ngừng bàn tán.

Tuy giọng không lớn, nhưng những người xung quanh cũng nghe thấy mười mươi.

Chợt, có thêm nhiều người bàn tán về chuyện này.

Vân Tranh nhếch miệng, thầm cười.

Hắn cần chính là hiệu ứng này!

Chính là muốn nhờ vào lời nói của đám người này mà truyền bá chuyện này!

Muốn dùng dư luận để ép Văn Đế không thể không để hắn đến Sóc Bắc!

“Lục điện hạ, ngươi thật sự muốn đi Sóc Bắc sao?”

Lúc này, Chương Hư nhỏ giọng hỏi.

“Ân, đó là ý chỉ của phụ hoàng.”

Vân Tranh nghiêm túc gật đầu, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục nói về chuyện hợp tác của chúng ta đi.”

Nói xong, Vân Tranh lại bắt đầu nói chuyện hợp tác với Chương Hư.

Chương Hư gãi đầu, thầm nghi ngờ.

Hắn ta không phải chuẩn bị đi Sóc Bắc sao?

Thế thì còn vào vốn để buôn bán với hắn ta làm gì chứ?

Chẳng lẽ hắn nghĩ ít tiền nhiều lời, để lại chút gia tài cho Thẩm Lạc Nhạn sao?

......

Hai ngày sau, buổi sáng Vân Tranh luyện võ ở phủ, chiều liền chạy đi chơi với Chương Hư.

Hai ngày trôi qua, Vân Tranh và Chương Hư đã sáng tạo ra không ít đồ chơi vui thích.

Triều đại Đại Càn coi trọng đồ chơi không kém gì Trung Hoa cổ đại.

Rất nhiều đồ chơi của Trung Hoa cổ đại mà triều Đại Càn không có.

Tuy nhiên, Vân Tranh cũng có những thứ cần kiêng dè, nên chỉ làm ra những đồ chơi dễ làm mà thôi.

Diều, đèn lồng, bóng, bóng đá các loại, đủ thứ đều làm ra hết.

Đừng nhìn Chương Hư béo như quả cầu, nhưng hắn ta quả thật là một người làm thủ công điêu luyện.

Vân Tranh làm ra nhiều thứ, hắn ta lại cải tiến thêm chút nữa, khiến chúng trở nên dễ dùng hơn.

Chương Hư cũng nghe theo đề nghị của Vân Tranh, chỉ sản xuất một số ít đồ vật đó rồi đem đi bán.

Dù sao, phần lớn kỹ thuật cần để làm ra những thứ này không cao, rất dễ bị nhái lại.

Chỉ khi những người khác chưa bắt chước được, họ mới có thể kiếm được bộn tiền.

Đợi đến khi những người khác nhái lại được rồi thì họ cũng kiếm không được bao nhiêu.

Theo lời của Vân Tranh, muốn ăn phải ăn miếng đầu tiên no ngay!

Lúc Vân Tranh chuẩn bị rời đi, Chương Hư gọi hắn ta lại.

“Tối nay ta định đến Quần Phương Uyển tham gia thi hội, Điện hạ có muốn đi cùng không?”

Chương Hư nháy mắt liên hồi, cười nham nhở.

Hai ngày chơi với nhau, Chương Hư thấy Vân Tranh rất hợp khẩu vị của mình.

Không biết từ lúc nào, Chương Hư đã coi Vân Tranh như bạn thân nhất của mình.

“Cái này......”

Vân Tranh hơi do dự, “Ta sắp thành thân đến nơi rồi, đi thanh lâu như thế có tốt không?”

“Ai, có gì đâu.”

Chương Hư khoát tay, nghiêm trang nói: “Điện hạ ở trong cung lâu quá rồi, phải trải nghiệm cuộc sống thực tế của người dân hơn nữa, hiểu rõ cuộc sống của dân chúng khổ thế nào!”

Cmn!

Tên này dám nói lời mà ta muốn nói?

Tên này có chốn nào vô học không biết gì chứ!

Rõ ràng là một nhân tài!

“Khụ khụ......”

Vân Tranh ho hai tiếng, gật đầu nói: “Ngươi nói cũng có lý, bản Điện hạ đúng là nên đi trải nghiệm cuộc sống của người thường một chút, nhân tiện cũng thưởng thức tài hoa của những người tài tử trong Đại Càn!”

“Đúng đúng......”

Chương Hư liên tục gật đầu......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trùm Phản Diện
16 Tháng ba, 2024 09:01
Truyện này dịch thuần việt thế nhỉ cứ như tác việt viết
Nhạc Khởi La
14 Tháng ba, 2024 20:25
Chương mới ad ơi huhu
Giảm stress
13 Tháng ba, 2024 22:47
k thấy chương rồi ad
Hùng08
12 Tháng ba, 2024 17:00
Sao k ra chương nữa v admin
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 22:40
*** con thẩm nhạn lạc như đầu đất bực mình *** , chuyện gì cũng cần giải trình giải thích , thiết kế nhân vật đéo gì coi người đọc toàn kẻ ngốc chắc
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 21:50
nói chung chuyện khá chi tiết , nội tâm nhân vật , tình tiết , mỗi tội chương ngắn , hợp nhất 2 chương làm 1 còn hợp lí
Mai quang linh
10 Tháng ba, 2024 14:23
nước này sâu quá,hơm trăm c chưa ra khỏi thành,bần đạo chim cút đêy
Minh Duc HN
10 Tháng ba, 2024 02:26
Chương bao nhiêu thì ra khỏi thành thế ae, câu chương ghê quá
Lão Phạm Nhìn Trời
10 Tháng ba, 2024 02:20
câu chương vãi l.....
Tiểu Hắc Tử
09 Tháng ba, 2024 18:15
dài lê thê
saTQD70988
07 Tháng ba, 2024 22:26
Bộ này bên Trung ra 600 chương rồi
qFfsL28037
07 Tháng ba, 2024 17:38
chắc phải chương 150 mới ra khỏi hoàng thành :))
DLkck23607
07 Tháng ba, 2024 09:23
Ad tung convert đi thôi, truyện này không đáng bỏ công sức để dịch.
tzYRM22249
07 Tháng ba, 2024 02:16
em thích đọc thể loại như này, nhưng mà nói thật, truyện này em không thấm nổi - câu chương đã khó chịu rồi, còn thêm; Quan - Vua chẳng có tôn ti trật tự gì, đành rằng có công cứu giá, kết giao huynh đệ từ nhỏ, nhưng Vua còn sợ... thua rồi
rBdVo39193
05 Tháng ba, 2024 20:56
câu chương vừa thôi ***
Guard Infinity
05 Tháng ba, 2024 20:34
Hằng Hằng đi qua nơi này
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
BÌNH LUẬN FACEBOOK