Trong số những bức ảnh đó Thanh Phong đã tìm ra vài ba tấm ảnh có hình gấu Teddy thấp thoáng ở phía xa trên giá sách.
Anh nhanh chóng gửi chúng cho trợ lý của mình.
Thông qua những hình ảnh đại boss gửi, Võ Quế Sơn đã dễ dàng hình dung ra chú gấu mình đang tìm kiếm.
Anh lập tức lên mạng tìm hình ảnh chú gấu Teddy tương tự rồi đem in tờ rơi.
Sau đó mang tới đưa cho bảo vệ khu chung cư mà Mỹ Vân và Thanh Phong từng sống, nhờ anh ta phát cho mọi người.
Kết quả là chỉ nửa tiếng sau Quế Sơn đã trải qua nhiều tình huống dở khóc dở cười bởi không ít người đã tới cửa hàng gấu bông, mua một chú gấu y chang trên tờ rơi mang đến chỗ anh với tham vọng nhận được số tiền hậu tạ hậu hĩnh.
Có người còn lộ liễu tới mức quên xé mác in giá tiền trên con gấu mới mua.
Nhưng người khổ tâm nhất trong tình huống này chính là Chúng Thanh Phong.
Anh vừa thấp thỏm lo lắng khi đã 10 giờ tối mà chưa thấy Mỹ Vân về lại cũng đứng ngồi không yên khi mãi không nhận được tin tức từ trợ ly.
Làm việc với Quế Sơn đã tròn 10 năm nên hơn ai hết Chúng Thanh Phong hiểu rõ tác phong làm việc của người trợ lý này.
Quế Sơn làm việc vô cùng trách nhiệm và hiệu quả.
Anh sẽ tìm mọi cách để giải quyết vấn đề, mang tới kết quả khiến Chúng Thanh Phong hài lòng.
Đó là lý do Thanh Phong tin tưởng, nhất định Quế Sơn sẽ tìm ra con gấu.
Còn về Mỹ Vân thì khó đoán biết hơn, cô cũng là người khiến Chúng Thanh Phong lo lắng hơn.
Do quá sốt ruột nên Chúng Thanh Phong đành phải gọi cho Trương Mỹ Vân thêm một cuộc điện thoại nữa.
Nhưng Mỹ Vân vẫn không nghe máy.
Vì lo có chuyện xảy ra với cô nên anh đã chủ động gọi cho Lại Minh Nguyệt để hỏi thăm.
"Mỹ Vân có ở chỗ em không?"
"Em với Mỹ Vân vừa ngồi cà phê với nhau, nhưng cô ấy vê được tâm 15 phút rồi.
Chắc chỉ vài ba phút nữa là tới nhà thôi.
Anh không cần phải lo lắng đâu"
Lễ nào anh đang ở trong phòng ông ngoại? Không đúng, phòng ông đã tắt đèn đi nghỉ rôi.
Vậy Thanh Phong có thể ở đâu được chứ? Chợt Mỹ Vân nhớ lại lúc chiêu cô tỏ thái độ khá gay gắt và nói rằng nếu Thanh Phong không tìm được gấu Teddy cho cô thì đừng về nữa.
Không biết chừng giờ này Thanh Phong vân đang ở bên ngoài miệt mài tìm gấu cho cô cũng nên.
Nghĩ vậy Mỹ Vân vội vàng gọi cho Thanh Phong, nhưng lúc này anh không thể nghe máy vì khi vào quán bar đã để điện thoại lại trên ô tô.
Giữa Chúng Thanh Phong và Chúng Thời Giang có một luật bất thành văn đó là là khi một trong hai người bị người ngoài ức hiếp, không cần biết họ là người đúng hay sai nhưng cứ phải bênh vực người nhà mình trước đã.
Lần này cũng không phải ngoại lệ, chẳng cần biết ai là kẻ khơi mào cuộc chiến này, Chúng Thanh Phong cứ thế lao vào tẩn cho 3 kẻ kia một trận lên bờ xuống ruộng.
Với trình độ boxing của Thanh Phong thì mấy kẻ tép riu kia không phải đối thủ của anh.
Chỉ trong một nốt nhạc, cả ba tên đều đã hạ đo ván trên sàn nhà.
Nhân cơ hội Chúng Thanh Phong cúi xuống đỡ Chúng Thời Giang dậy, một trong ba kẻ vừa bị đánh cho tơi bời bia với chai bia trên bàn giáng mạnh xuống đầu anh.
Chai bia vỡ tan tành, một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu Chúng Thanh Phong chảy ròng ròng xuống trán.
Chúng Thanh Phong nén nỗi đau đớn lại, xoay người nhìn chằm chằm kẻ vừa lén tấn công mình.
Anh thật sự nổi trận lôi đình, túm cổ áo kẻ đó, đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Sau đó Chúng Thanh Phong dìu Chúng Thời Giang ra xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Khi ô tô vừa dừng lại trước cổng bệnh viện thì Chúng Thời Giang tỉnh lại.
Anh quay sang nhìn cháu mình, hốt hoảng.
"Thanh Phong, đầu cháu chảy máu kìa..."
"Không sao, chỉ trầy xước chút thôi"