Khi nhận được điện thoại của Tuân Bã Đậu, Ngô Chí Kiên sốc đến nỗi không nói lên lời, hắn vội vã bật dậy khỏi giường.
Bắc Đại Bàng vốn không ưa gì Ngô Chí Kiên.
Trước đây việc buôn bán ma túy ở thị trường Đông Nam Á do một tay Bắc Đại Bàng phụ trách.
Ông ta đã thu vẽ bộn tiền từ hoạt động phí pháp của mình.
Thể nhưng từ khi Ngô Chí Kiên nhảy vào, miếng bánh bị chia nhỏ, lợi nhuận của Bắc Đại Bàng cũng giảm sút đáng kể.
Điều đó khiến ông ta không hài lòng, và coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.
Nhiều lần Bắc Đại Bàng lên kế hoạch đánh phá, cướp hàng của Ngô Chí Kiên nhưng vì hắn luôn chuẩn bị kỹ càng nên thất bại.
Lần này Hùng Sứt rơi vào tay Bắc Đại Bàng chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Số thuốc phiện, hồng phiến, katemin...
trị giá hàng trăm tỷ đồng của Ngô Chí Kiên sẽ bị Bắc Đại Bàng cướp sạch.
Đương nhiên một người ghét việc mọi thứ không nắm trong tâm kiểm soát của mình như Ngô Chí Kiên sẽ không để Bắc Đại Bàng yên thân.
Nếu Bắc Đại Bàng thực hiện thành công vụ cướp hàng lần này Ngô Chí Kiên không chỉ bị thiệt hại nặng nề về kinh tế, mà còn ảnh hưởng tới cả danh tiếng nữa.
Trên thương trường xưa nay Ngô Chí Kiên không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình nên hắn luôn đánh đâu thắng đó.
Chưa bao giờ Ngô Chí Kiên muốn thứ gì mà không có được.
Vì vậy hẳn không tin mình không lấy lại được số hàng đã rơi vào tay Bắc Đại Bàng.
Ngô Chí Kiên nhanh chóng mặc quần áo, rồi rời khỏi phòng.
Hắn triệu tập đàn em, trang bị vũ khí đầy đủ, rồi lên đường tới khu vực Tam Giác Vàng ngay trong đêm.
Ngồi trên xe, Ngô Chí Kiên nhắm nghiền mắt, tập trung nghĩ cách đối phó với Bắc Đại Bàng, đột kích sào huyệt của ông ta để cướp lại số thuốc phiện bị mất.
Liếc gương chiếu hậu, thấy Ngô Chí Kiên đang trầm tư suy nghĩ nên Tuân Bã Đậu hơi băn khoăn.
Anh ta cứ định mở miệng nói điều gì đó rồi lại thôi.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tuân Bã Đậu cũng quyết định lên tiếng.
"Cậu chủ!"
Tuân Bã Đậu thì thào gọi như tiếng gió thoảng qua tai.
Không thấy Ngô Chí Kiên phản ứng gì, Tuân Bã Đậu tiếp tục gọi thêm lần nữa: "Cậu chủ!"
"Nói đi!"
Ngô Chí Kiên nói mà không mở mắt nhìn Tuân Bã Đậu.
"Chúng ta đi thế này...
thì ai sẽ canh chừng cô Trương Mỹ Vân ạ?"
Nghe Tuân Bã Đậu hỏi, nhanh như chớp Ngô Chí Kiên mở mắt ra.
Chuyện Hùng Sứt bị bắt, hàng bị Bắc Đại Bàng cướp khiến Ngô Chí Kiên để cập nhật nội dung các bạn nhé! Trương Mỹ Vân nữa.
Vừa rồi chỉ đau đáu nghĩ tới chuyện sát phạt kẻ thù nên Ngô Chí Kiên để cập nhật nội dung các bạn nhé! của hẳn không một người canh gác.
Nếu biết điều đó Trương Mỹ Vân đã có thể bỏ trốn dễ như ăn kẹo rồi.
"Sao không nói sớm?"
Ngô Chí Kiên gần giọng.
Qua gương chiếu hậu Tuân Bã Đậu liếc thấy Ngô Chí Kiên đang nhìn mình chằm chằm đầy trách móc.
"Em cũng chỉ vừa mới nhớ ra chuyện đó thôi ạ"
Tuân Bã Đậu vội vàng thanh minh để không bị Ngô Chí Kiên trách tội.
Ngô Chí Kiên tức tối đấm mạnh để cập nhật nội dung các bạn nhé! theo ý muốn của hẳn ngày càng nhiều.
Đầu tiên là việc Phạm Khả Hân, ăn phải gan hùm muốn chống đối lại hẳn.
Chạy trốn khỏi hắn.
Và tôi tệ nhất là li hôn hản.
Tiếp đến là chuyện Bắc Đại Bàng giăng lưới tóm gọn một mẻ hàng với giá trị khổng lồ.
"Chúng ta đi được bao xa rồi?"
"Gần 50 km thưa cậu chủ"
"Đi tiếp đi!"
Tuân Bã Đậu bất ngờ trước quyết định của Ngô Chí Kiên.
Anh ta không khỏi thắc mắc: "Không...
không cử người về canh gác cô Trương Mỹ Vân ạ7 Ngô Chí Kiên phân tích thiệt hơn cho Tuân Bã Đậu hiểu: "Nếu bây giờ quay về biệt thự sẽ mất khoảng gần 1 tiếng đồng hồ.
Trương Mỹ Vân còn ở đó thì không sao, nhưng cô ta đi rồi há chẳng phải tốn công vô ích sao?"
Việc quan trọng của Ngô Chí Kiên lúc này là xử lý Bắc Đại Bàng.
Còn chuyện của Phạm Khả Hân và Trương Mỹ Vân giải quyết sau.
Hắn còn nhiều thời gian để chơi với họ.
Trương Mỹ Vân không hề hay biết chuyện đã xảy ra nên ngủ một mạch tới sáng.
Sau đó không thấy Tuân Bã Đậu tới làm phiên như mọi khi nên cô sinh nghi.
Cô ra khỏi phòng, nhìn trước ngó sau, quay trái quay phải, chẳng thấy một bóng người bèn đánh liều chạy về phía cửa.
Kì lạ chưa, không một ai đuổi theo.
Lẽ nào đây là một phần trong kế hoạch của Ngô Chí Kiên? Thôi kệ đi, chẳng việc gì phải suy nghĩ nhiều.
Cứ chạy trước rồi khi nào hắn tóm được thì tính tiếp.
Nghĩ vậy nên Trương Mỹ Vân cảm đầu cắm cổ chạy.
Cô chẳng dám quay đầu lại nhìn, vì sợ Ngô Chí Kiên cho người đuổi theo.
Nhưng không ai bám theo cô hết.
Ra tới đường cái, Trương Mỹ Vân vẫy vội một chiếc xe ôm đậu gần đó rồi nói địa chỉ nhà Lại Minh Nguyệt.
Ngôi trên xe cô giục tài xế luôn mồm: "Nhanh lên anh ơi!"
"Anh đi nhanh hết cỡ rồi!"
"Anh đi nhanh nữa lên.
Vượt cả đèn đỏ luôn đi! Em có việc gấp lắm.."
"Vượt đèn đỏ để công an xích cổ anh hả em?"
"Anh cứ đi đi.
Nếu bị công an bắt em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Anh yên tâm"
Trương Mỹ Vân đảm bảo.
Tài xế xe ôm vít ga, phóng nhanh hơn lúc trước nhưng vẫn giữ ở tốc độ an toàn để có thể xử lý được mọi việc nếu có tình huống bất trắc xảy ra.
Tiền quan trọng, nhưng không thể vì tiền mà bán mạng được.
30 phút ngồi trên xe ôm là 30 phút Trương Mỹ Vân thấp thỏm lo sợ trong lòng.
Khi về tới cổng chung cư Lại Minh Nguyệt đang ở cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì không có tiên nên cô bảo xe ôm cho mượn điện thoại, bảo Lại Minh Nguyệt mang tiền xuống trả cho người ta.
Tài xế xe ôm lấy 150 nghìn, nhưng Trương Mỹ Vân rút tờ 200 nghìn trên tay Lại Minh Nguyệt đưa cho anh ta, không cần lấy tiền trả lại.
Trương Mỹ Vân nhanh nhanh chóng chóng trả tiền xong, cảm ơn đây đủ rồi sải những bước dài, đi nhanh như chạy vào trong nhà.
Lại Minh Nguyệt lẽo đếo theo ngay phía sau luôn miệng hỏi: "Mấy ngày qua mày đi đâu? Sao không liên lạc với tao? Mày có biết tao và mọi người lo lắng cho mày lắm không?"
Trương Mỹ Vân không nói gì, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai bia giật nắp rồi tu một hơi hết nửa chai.
Thấy thế Lại Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Ăn uống gì chưa mà mới sáng ra đã uống bia thế?"
"Chưa.
Tự dưng thấy muốn uống nên uống thôi"
"Mày muốn ăn gì để tao nấu?"
"Gì cũng được!"
Tay Trương Mỹ Vân cầm chai bia nhưng vẫn run run.
Cô không ngờ việc trốn thoát khỏi nhà Ngô Chí Kiên lại dễ dàng như vậy.
Lẽ nào đó là cái bẫy do anh ta giăng ra? Nhưng suốt quá trình tới nhà Lại Minh Nguyệt, Trương Mỹ Vân đã liên tục quay lại phía sau quan sát, không thấy bất kỳ ai khả nghi bám theo mình cả.
"Ăn tạm bát mỳ bò rau cải nhé?"
Lại Minh Nguyệt hỏi.
"Cũng được!"
Trương Mỹ Vân đáp.
Sau mười phút, Lại Minh Nguyệt đã nấu xong mỳ bò.
Cô đặt bát mì trước mặt Trương Mỹ Vân.
Mặc dù Minh Nguyệt có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng cố kiềm lòng, đợi Mỹ Vân ăn xong bát mỳ trước đã.