Tiếng một con suối róc rách từ xa vắng lại.
Loáng thoáng tiếng chim chóc ríu rít.
Những tia nắng đầu tiên người ta đoán biết qua hai màn mí mắt vẫn đang nhắm.
Rồi tiếng cành cây gãy răng rắc.
Mùi đất ẩm ướt.
Mùi lá cây đang phân hủy.
Mùi rừng nông đậm của địa y xám.
Tất cả đều được cơn gió trời đưa đến qua ô cửa sổ đang hé mở.
Trương Mỹ Vân khó nhọc mở mắt.
Ánh ngày vừa rạng khiến cô lóa mắt.
Trương Mỹ Vân ngóc đầu dậy, cô vươn vai, ngáp một cái thật dài rồi nhìn về phía khung cửa sổ, nơi có ánh sáng êm dịu đẹp đẽ, gần như vô thực.
Những tia sáng lấp lánh xuyên qua tán của một cây bàng vài chục năm tuổi và rực rỡ với đám rễ đâm thủng một thảm lá ẩm ướt.
Hình ảnh này chợt khiến Trương Mỹ Vân nhớ tới hai câu hát ngọt ngào: "Vì anh thương em, như thương cây bàng non.
Cây nhớ ai làm sao nói được."
(1) Trương Mỹ Vân mỉm cười, khẽ thì thào với cây bàng: "Chào cậu! Chúc buổi sáng tốt lành."
Sau khi ra khỏi khu rừng ác mộng, Trương Mỹ Vân đã ăn qua loa vài lát bánh mỳ kẹp thịt, rồi chui vào phòng tắm nước nóng, thay một bộ quần áo ngủ thật thoải mái, quảng mình lên giường đánh một giấc thật sâu gần mười tiếng đồng hồ.
Tỉnh lại cô thấy tinh thân vô cùng khoan khoái, dễ chịu.
Trương Mỹ Vân thực sự rất thích khu nghỉ dưỡng này.
Phong cảnh hữu tình.
Resort được thiết kế tinh tế, đẹp một cách kinh ngạc vào buổi sớm ban mai.
Các dịch vụ thư giãn, giải trí...
mang tới cho du khách những phút giây trải nghiệm tuyệt vời.
Nhân viên phục vụ vừa đẹp, lại thân thiện, dễ thương.
Nếu như không có sự xuất hiện của Thẩm Toàn Đức và Ngô Chí Kiên thì mọi chuyện quá ư là hoàn hảo.
Nhưng nếu hai tên đó không "từ trên trời rơi xuống"
thì Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã không có cơ hội để ở bên cạnh, và thấu hiểu nhau nhiều như vậy.
Nghĩ tới Chúng Thanh Phong, và những hành động bảo vệ, che chở của anh dành cho mình trong hai ngày hai đêm vừa qua, Trương Mỹ Vân thật sự xúc động.
Có gì đâu mà phải xoắn?"
Lại Minh Nguyệt nói như một lẽ đương nhiên.
Trương Mỹ Vân ngớ người ra: "Chết chai..."
"Sao chết?"
Lại Minh Nguyệt hỏi.
"Hôm nay là ngày đi làm, tao còn chưa gọi điện báo phòng nhân sự xin phép nghỉ."
Trương Mỹ Vân đứng bật dậy, vội vội vàng vàng đi tìm điện thoại.
"Tưởng gì, vụ đó anh Thanh Phong khắc xử lý giúp mày.
Dù sao anh ấy cũng là sếp trực tiếp của mày còn gì."
Gác vụ xin nghỉ làm sang một bên, Trương Mỹ Vân tiếp tục quay trở lại nói chuyện về chủ đề bánh trái với Lại Minh Nguyệt.
"Mà này, nghĩ đi nghĩ lại tao vẫn không hiểu sao mày lại đặt mua những 1000 cái bánh.
Mày thừa tiên hả Minh Nguyệt?"
"Không phải tiền của tao đâu, tao thanh toán bằng thẻ của anh Phong đấy.
Nên mày không phải xót.
Cứ ăn đi."
Lại Minh Nguyệt nhe răng cười.
"Tiên của anh Thanh Phong thì không phải là tiên à? Anh ấy cũng phải làm việc chăm chỉ để kiếm ra, chứ có được ai cho không đâu mà mày tiêu xài lãng phí như thế?"
"Ổ ôi..
mày còn chưa phải vợ Thanh Phong mà đã tiết kiệm tiên cho anh ấy rồi...
ổ ôi..."
Lại Minh Nguyệt cười đầy ý tứ.