"Đưa cô chủ lên xe!"
Trái ngược với thái độ của Ngô Chí Kiên, Trương Mỹ Vân mừng muốn rớt nước mắt.
Vậy là cuối cùng ông trời cũng đã nghe được lời thỉnh cầu của cô, cử Chúng Thanh Phong tới cứu cô và Phạm Khả Hân.
Hoặc cũng có thế Võ Quế Sơn đã gọi điện thông báo cho Chúng Thanh Phong biết chuyện xe bị hỏng giữa đường nên anh đã tới để đón cô.
Dù là vì lý do gì mà Thanh Phong xuất hiện ở đây thì Mỹ Vân cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì nữa.Đưa Khả Hân lên xe!" Ngô Chí Kiên gào lên.
Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu hùng hổ xông lên.
"Các người không được đưa cô ấy đi đâu hết"- Trương Mỹ Vân vừa la hét vừa vòng tay ôm chặt lấy Phạm Khả Hân.
Hùng Sứt đẩy Trương Mỹ Vân ra, để Tuân Bã Đậu lôi Phạm Khả Hân lên xe.
Phạm Khả Hân nhìn về phía chiếc ô tô của Chúng Thanh Phong, yếu ớt kêu.
"Buông tôi ra! Buông ra! Thanh Phong cứu em...cứu em với...
Trương Mỹ Vân đứng lặng người đi.
Vừa rồi cô không nghe nhầm đấy chứ? Rõ ràng là Phạm Khả Hân đã nhìn về phía ô tô của Chúng Thanh Phong và gọi tên anh cầu cứu.
Lẽ nào hai người họ quen biết nhau? Hay Thanh Phong mà cô vừa nhắc tới là một Thanh Phong nào khác, chứ không phải Chúng Thanh Phong của Trương Mỹ Vân? "Thanh Phong, cứu em...cứu em.."
Phạm Khả Hân gào thét trong tuyệt vọng.
"Trời cũng không cứu được mày"- Ngô Chí Kiên tàn nhẫn nói.
"Thả cô ấy ra!"- Trương Mỹ Vân gào lên.
Trương Mỹ Vân lao vào đấm, đá, cào cấu cố sức kéo Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu ra để giúp Phạm Khả Hân nhưng sức cô không đọ lại được hai tên vai u thịt bắp, chuyên đâm thuê chém mướn.
Hơn nữa Trương Mỹ Vân đang mang thai, cô cũng không dám mạo hiểm tính mạng của con mình.
Ngôi trên ô tô, Chúng Thanh Phong tận mắt nhìn thấy cảnh Ngô Chí Kiên mỉm cười nói với Trương Mỹ Vân.
"Tôi có việc phải đi gấp.Lần sau gặp mặt tôi sẽ mời em ăn cơm"- Ngô Chí Kiên nháy mắt hứa hẹn.
"Các người không được đưa cô ấy đi.Thả cô ấy ra"- Trương Mỹ Vân hét lên.
Xe của Chúng Thanh Phong bám theo chiếc xe việt dã của Ngô Chí Kiên sát nút.
Hai xe rượt đuổi nhau căng thẳng như trong phim hành động.
Liếc gương chiếu hậu thấy Chúng Thanh Phong vẫn dai dẳng bám đuôi, Hùng Sứt báo cáo tình hình với Ngô Chí Kiên.
"Cậu chủ, thăng đó vẫn gan lì bám theo chúng ta"
Theo phản xạ tự nhiên Phạm Khả Hân ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Hành động đó của cô không thoát được khỏi cặp mắt cú vọ của Ngô Chí Kiên.
"Mày nghĩ thăng nhân tình chó đẻ của mày sẽ thẳng được tao sao?"
Phạm Khả Hân nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai những lời công kích của Ngô Chí Kiên.
Cô không muốn nghe, cũng không muốn nói bất cứ điều gì với hắn.
Ngô Chí Kiên dựa lưng vào ghế, khệnh khang ra lệnh.
"Cắt đuôi nó đi"
"Em thử mấy lần rồi nhưng không được"- Hùng Sứt nói.
"Tao nuôi chúng mày để làm cảnh à?"- giọng nói của Ngô Chí Kiên không cao không thấp, nhưng khiến người nghe cảm thấy có sát khí trong đó.
Trời không lạnh nhưng Hùng Sứt lại thấy run.
Gã cố gắng vận dụng hết những kỹ năng học được trong chục năm câm vô lăng của mình để lạng lách, đánh võng, tạt đầu xe tải rồi vượt đèn đỏ ở ngã tư.
Không thấy bóng dáng chiếc ô tô thể thao của Chúng Thanh Phong đâu nữa, Hùng Sứt cười híp mắt suиɠ sướиɠ.
Không ai khen trình độ lái xe đỉnh cao của gã thì gã tự khen bản thân.
"Mình phục mình ghê"