Hắn gọi phải dạ, bảo phải vâng.
Ngoan ngoãn.
Lễ phép.
Hắn đã dạy là trong vòng 10 giây là phải thực thi việc được giao.
Quy định đơn giản này người trên kẻ dưới Ngô gia ai cũng nhớ, chỉ có Phạm Khả Hân lơ đãng, rất hay quên.
Phạm Khả Hân trừng mắt nhìn Ngô Chí Kiên, dửng dưng đáp: "Phải, quên rồi."
"Cô cả gan dám nói trống không với tôi sao?"
"Cái chết tôi còn không sợ thì anh nghĩ vì lý do gì tôi phải sợ anh?"
Bàn tay đặt trên cổ Phạm Khả Hân xiết chặt hơn.
Cô bình thản đón nhận, không phản kháng dù chỉ là một chút.
Thái độ bất cần của Phạm Khả Hân khiến Ngô Chí Kiên điên tiết.
Hắn thực sự muốn bóp chết cô ngay lập tức.
Nhưng đó không phải là cách "điều chỉnh"
mà hẳn ưa thích.
Ngô Chí Kiên muốn chơi theo kiểu mèo vờn chuột.
Khi bắt được chuột, mèo không vội thưởng thức bữa ăn mà chơi đùa khiến chú chuột kiệt sức rồi mới đánh chén.
Kiềm chế cảm xúc nóng giận của bản thân, Ngô Chí Kiên bỏ tay xuống khỏi cổ Phạm Khả Hân.
Hắn kéo cái ghế đôn mà Phạm Khả Hân thường ngồi để trang điểm đặt đối diện với cô rồi ngồi xuống.
"Tôi có tin vui cho cô đây."
Theo kinh nghiệm của Phạm Khả Hân thì những lời thốt ra từ miệng Ngô Chí Kiên làm gì có câu nào tử tế.
Nhưng cô cũng không phản ứng lại, hắn muốn nói gì thì nói, miệng gần tai tự nói tự nghe, cô chẳng buồn quan tâm.
"Chúng Thanh Phong vẫn chưa chết."
Ngô Chí Kiên để ý thấy chưa đầy một giây Phạm Khả Hân đã ngước lên nhìn hăn.
Đôi mắt cô lấp lánh, thấp thoáng niềm hi vọng.
Trước và sau khi cưới, Phạm Khả Hân chưa bao giờ nhìn chồng mình bằng ánh mắt đó nhưng nó lại sáng lên vì một thằng đàn ông khác.
Điều đó khiến cái tôi của Ngô Chí Kiên bị tổn thương.
Nhưng hắn vẫn dẫn lòng xuống để tiếp tục cuộc chơi.
"Sao? Cô muốn gặp nó lắm đúng không?"
Phạm Khả Hân rất muốn túm lấy Ngô Chí Kiên để hỏi về tình hình hiện tại của Chúng Thanh Phong.
Thế nhưng cô chỉ ngồi im, giương mắt nhìn hắn.
Phạm Khả Hân biết rằng nếu cô tỏ ra sốt sắng, nôn nóng thì đã sập bẫy của hắn rồi.
Ngô Chí Kiên thông báo tin Chúng Thanh Phong chưa chết với Phạm Khả Hân chẳng có mục đích gì khác, ngoài việc muốn nhìn thấy cô khốn khổ, lạy lục van xin hãn.
Phạm Khả Hân của trước đây sẽ làm như vậy, dễ dàng bị Ngô Chí Kiên thao túng.
Nhưng Phạm Khả Hân của bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
Cô sẽ không dễ dàng để Ngô Chí Kiên đạt được mục đích.
"Không tò mò xem nhân tình của mình bị thương nặng thế nào à?"
Phạm Khả Hân vẫn không nói chuyện.
Cô bình thản cúi xuống nhặt khung thêu dưới đất lên.
Không nhìn Ngô Chí Kiên, Phạm Khả Hân vừa đâm mũi kim xuống chiếc khăn tay vừa nói: "Sống là tốt rồi."
Đây không phải phản ứng mà Ngô Chí Kiên muốn thấy ở Phạm Khả Hân.
Hắn nhả ra thêm chút thông tin để công kích cô: "Thằng bô chết tiệt của cô sẽ phải ngồi xe lăn từ ba đến sáu tháng đấy."
Nói như vậy chứng tỏ Chúng Thanh Phong bị thương rất nghiêm trọng.
Nhưng Phạm Khả Hân vẫn cố tỏ ra bình thản nhất có thể: "Ngồi xe lăn vẫn tốt hơn là chết."
Thái độ gì thế này? Ngô Chí Kiên ngỡ mình rất hiểu Phạm Khả Hân, nhưng bây giờ hắn bắt đầu hoang mang vì cô đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tay Ngô Chí Kiên run lên.
Hắn muốn bóp chết Phạm Khả Hân nhưng cuối cùng lại giận dữ quay người bỏ đi.
Phạm Khả Hân thở dài.
Cô đặt khung thêu xuống lòng, rồi chắp hai tay câu nguyện.
Xin trời cao hãy phù hộ độ trì cho Chúng Thanh Phong.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó, Ngô Chí Kiên rời khỏi nhà suốt hai ngày hai đêm không thấy về.
Căn nhà rộng lớn cả ngày chìm trong sự trầm lặng.
Nhưng Phạm Khả Hân cảm thấy thoải mái vì không phải nhìn thấy gương mặt đáng căm ghét của chồng mình.
Ngô Chí Kiên luôn cho rằng từ trước tới nay, Phạm Khả Hân không bao giờ đóng góp gì vào việc vun vén cho sự yên ấm, hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này.
Hắn phải uốn nắn, dạy dỗ lại cô cẩn thận mới được.
Khi trở về nhà, việc đầu tiên Ngô Chí Kiên làm là lao vào phòng ngủ chính tìm Phạm Khả Hân nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
Hăn hỏi quản gia mới biết cô đang ở trong phòng đọc sách.
Thời gian đáng lẽ phải đợi ở trên giường, thì cô ta nói chuyện điện thoại trong phòng đọc sách.
Cô ta lấy chiếc điện thoại đó ở đâu ra? Ai đã cho cô ta mượn? Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu đã canh gác kiểu gì để cô dùng điện thoại mà chúng không hề hay biết? Dạy dỗ Phạm Khả Hân xong, Ngô Chí Kiên sẽ xử lý hai tên đàn em của mình thật thích đáng.
Ngô Chí Kiên không biết Phạm Khả Hân đang nói chuyện với ai, nhưng hắn nghe thấy cô trả lời điện thoại rằng: "Tôi sẽ thử làm xem sao."
Dường như trên mặt Phạm Khả Hân, sinh khí đã trở lại.
Về mặt đó, mấy năm gân đây Ngô Chí Kiên không trông thấy.
"Định thử làm gì thế?"
Ngô Chí Kiên đứng ở cửa, hạ giọng hỏi.
Nhìn lưng Phạm Khả Hân, hắn thấy cô vừa giật mình căng thẳng.
"Không có gì!"
Phạm Khả Hân cúp điện thoại, quay lại trả lời.
Ngô Chí Kiên cảm thấy máu đang dồn lên não.
Hắn thấy mình như vừa nghe thấy câu trả lời: "Anh không cần phải biết".
Ngô Chí Kiên thấy đã đến lúc cần phải điều chỉnh lại cách cư xử của vợ mình rồi.
Ngô Chí Kiên quyết định lần này phải làm mạnh tay.
Hắn sẽ dùng phương pháp có thể khiến người đàn bà ngu ngốc đó nhớ tương đối lâu một chút những câu nào có thể nói, câu nào không được phép chống đối.
"Cô nói cái gì hả?"
"Không có gì đâu..."
Phạm Khả Hân bỗng trợn mắt lên.
Vẻ mặt của người nhận ra mình vừa nói gì.
Tất nhiên là đã quá muộn.
Ngô Chí Kiên tiến lại 1 bước, thoi một cú đấm vào mặt cô.
Cú đấm mạnh hết sức, đến mức Phạm Khả Hân đập cả bụng vào góc bàn, ngã lăn ra sản.
"Nói lại xem nào."
Phạm Khả Hân lặng im.
Ngô Chí Kiên túm tóc cô kéo dậy, rôi nện bụng cô vào cạnh bàn thêm một lần nữa.
Nói dối thì không thể tha thứ được.
Ngô Chí Kiên mở điện thoại của Phạm Khả Hân, xem chi tiết cuộc gọi.
Là cuộc gọi không hiển thị số người gọi.
"Là ai hả?"
Phạm Khả Hân ngậm chặt miệng.
Ánh mắt trống rỗng.
Sự im lặng và ánh mắt trốn rồng đó là phương thức thích nghi đặc biệt của cô.
Từ hồi chưa kết hôn, đó đã là kiểu đối phó khiến Ngô Chí Kiên phát điên.
Đó cũng là con đường thoát khỏi quyền thống trị của Ngô Chí Kiên.
Là cách giải quyết duy nhất.
Sau khi đánh thêm vài cái cho hả giận, là đến việc dùng roi để thức tỉnh cho cô ta.
Lột trần rồi quất roi, việc đó tuy không gây ra nội thương trên thân thể, nhưng đó là công cụ khiến cô ta đau đớn và phải chịu nỗi nhục nhã.
Đó là sức mạnh khiến cô ta phải mở cái miệng vốn khóa chặt, và khai ra những lời mà Ngô Chí Kiên muốn nghe.
Đó là sức mạnh khiến cô ta phải cầu xin: "Hãy tha cho tôi".
Đương nhiên không phải đến đó là tha thứ được.
Vẫn còn một thủ tục điều chỉnh buộc Phạm Khả Hân phải khuất phục đến tận xương tủy.
Đó là cưỡиɠ ɦϊếp.
Nếu có một điều ước trong cuộc đời này, ngàn vạn lần Phạm Khả Hân ước có thể quay ngược lại ngày hôm đó cách đây nhiều năm, cô nhất định sẽ không bước vào cửa chiếc thang máy ấy, không chạm mặt Ngô Chí Kiên.