Hai người vẫn mắt đối mắt nhìn nhau không chớp.
Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reo.
"Em...có điện thoại...
Trương Mỹ Vân nói, thăm dò ý tứ của Chúng Thanh Phong.
Anh gật gật đầu.
"Em nghe điện đi"
Trương Mỹ Vân nuối tiếc, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy điện thoại.
Màn hình hiển thị người gọi đến là Lại Minh Nguyệt.
Vừa gạt nút nghe, Trương Mỹ Vân vừa làu bàu.
"Mày thật biết chọn lúc đế gọi đấy"
"Sao? Có gì hot?"
ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy háo hức của Lại Minh Nguyệt.
Trương Mỹ Vân nói lảng sang chuyện khác.
"Gọi tao có việc gì không?"
"Tao có người bạn xã hội "
"Rồi sao?"
"Bạn tao bảo có thể giải quyết vụ bà cháu lão Đức lấy tiền về cho mày"
Vừa nghe Lại Minh Nguyệt nhắc tới hai từ "xã hội"
và "giải quyết", Trương Mỹ Vân đã nổi cả da gà.
Cô vội vàng ngăn lại.
"Thôi, thôi, thôi...
nghĩ cách khác đi.
Tao không muốn dây vào xã hội đen đâu"
"Mày yên tâm, dịch vụ đòi nợ bây giờ văn minh lảm, không ai người ta đánh đấm chém gϊếŧ nữa đầu..."
"Nhưng vấn đề là tao đưa thẻ cho bà Hằng một cách tự nguyện và không có giấy tờ gì hết"
"Thằng Thẩm Toàn Đức đấy tốt nhất là trốn cho thật kĩ vào, đừng để tao bắt gặp.
Bằng không tao sẽ cào nát mặt nó ra"
Vô thức Trương Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên giống như nút like trên facebook, nhưng chợt nhận ra Lại Minh Nguyệt ở phía bên kia điện thoại không nhìn thấy được nên cô kết luận.
"Bạn tốt!"
Hai người buôn với nhau thêm vài câu nữa thì cúp máy.
Vừa rồi nếu như không có cuộc điện thoại "phá đám"
của Lại Minh Nguyệt thì Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã có nụ hôn đầu tiên rôi không? Cứ tưởng tượng tới nụ hôn hụt đó là Mỹ Vân lại đau lòng, không thôi trách móc Minh Nguyệt.
Để tránh khỏi việc ngượng ngùng, Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong chọn cách "mất trí nhớ".
Coi như chưa từng có việc hai người suýt nữa môi chạm môi.
Vì không thích mọi người trong tập đoàn Tân Thế Giới đồn đại, nói xấu sau lưng Chúng Thanh Phong rằng anh dùng quyền hành của phó chủ tịch để đưa "bồ nhí"
vào làm trợ lý, nên Trương Mỹ Vân cố gắng giữ khoảng cách với anh hết mức có thể.
Mặc dù cùng đi làm nhưng Trương Mỹ Vân luôn bảo Võ Quế Sơn cho mình xuống xe cách cổng tập đoàn khoảng 500 mét rồi tự đi bộ tới.
Ban đầu Chúng Thanh Phong phản đối gay gắt vì cơ bản anh không quan tâm tới việc người khác nghĩ gì về mình.
Trương Mỹ Vân phải thuyết phục muốn gãy cả lưỡi, thậm chí còn lấy lý do đi bộ, vận động nhiều sẽ tốt hơn cho em bé và quá trình sinh nở sau này anh mới miễn cưỡng đồng ý.
Với điều kiện Mỹ Vân phải để Võ Quế Sơn tháp tùng.
Thực ra để Võ Quế Sơn đi cùng cũng không phải việc gì xấu nên Trương Mỹ Vân nhanh chóng chấp thuận yêu cầu của Chúng Thanh Phong.
Thậm chí cô còn tranh thủ thời gian đó để học hỏi thêm anh về nghiệp vụ trợ lý, hoặc tìm hiểu một vài thói quen, sở thích của Chúng Thanh Phong.
Dù bận trăm công nghìn việc nhưng Chúng Thanh Phong vẫn tranh thủ chút thời gian ít ỏi để mắt tới Trương Mỹ Vân.
Đúng như nhận định ban đầu của anh, cô tiếp thu rất nhanh, tính cách tỉ mỉ, có tinh thần cầu tiến, ham học hỏi.
Do đó chỉ cần nói một cô sẽ hiểu mười.
Sắp xếp công việc đâu ra đấy.