Đẹp trai siêu cấp luôn.
Gương mặt này, body này mà tiến thân vào showbiz thì chẳng mấy chốc mà nổi như cồn.
Thấy Trương Mỹ Vân đang mơ mơ màng màng, Chúng Thanh Phong hỏi "Em đang nghĩ gì thế?"
"Trong 23 năm cuộc đời, em từng gặp qua nhiều trai đẹp rồi nhưng chưa thấy ai mặt dày như anh.Tự khen chính bản thân mình mà không thấy xấu hổ.."
Trương Mỹ Vân vừa cười vừa nói, nửa đùa nửa thật.
"Anh đẹp, anh có quyền"
Đúng là như thế thật.
Sớm tách khỏi gia đình, tự mình lăn lộn bươn chải ngoài xã hội nuôi bản thân Trương Mỹ Vân đã học được nhiều thứ.
Một trong những bài học cô luôn khắc cốt ghi tâm đó là "Đẹp chính là một loại tài năng".
Người đời ra rả nói "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn", nhưng ngoài mấy ông thợ mộc ra thử hỏi được bao người đủ kiên trì để khám phá chất lượng khúc gỗ khi thấy vẻ bề ngoài xấu xí của nó? Vậy nên tốt nhất là vừa phải có nội dung lại cũng vừa phải chú trọng tới hình thức.
Sớm ý thức được điều đó nên Trương Mỹ Vân khá chú trọng tới việc chăm sóc bản thân.
Tuy cô không thuộc dạng sắc nước hương trời, ba vòng hoàn hảo, nhưng ai từng gặp qua cũng đều nhận thấy đây là một cô gái xinh đẹp, khả ái.
"Nước sôi rồi kìa!"
Chúng Thanh Phong nhắc.
"Anh muốn ăn gì? Bún? Phở hay miến?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
"Anh không phải người cầu kỳ nên ăn gì cũng được.
Em nấu gì anh ăn đó."
"Trong khi em thái thịt anh rửa rau nhé?"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong giao nhiệm vụ.
"Em bảo anh làm việc kiếm tiền thì ok, chứ việc nhà hay bếp núc thì...
anh chịu thôi."
Chúng Thanh Phong thành thật thú nhận.
"Ơ, ở trong phim hay tiểu thuyết ngôn tình soái ca đều biết nấu ăn mà nhỉ?"
Trương Mỹ Vân thắc mắc.
Chúng Thanh Phong cười, nói "Phim ảnh với đời thực cách xa nhau vạn dặm đó em"
"Chỉ cần được em nấu cho ăn là đủ rồi.
Ngon hay không để ăn xong rồi bàn tiếp."
"Đặt cho anh cái biệt danh hồ ly quả không sai mà.
Vừa đẹp trai vừa dẻo mỏ..."
"Em thích là được"
Chúng Thanh Phong nháy mắt với Trương Mỹ Vân.
Trời đất thánh thần ơi, mới ở chung với Chúng Thanh Phong một ngày một đêm Trương Mỹ Vân đã liêu xiêu thế này rồi, ở thêm chín tháng nữa chắc con tim yếu mềm của cô không kháng cự lại được sức quyến rũ của anh mất thôi.
Bữa ăn sáng diễn ra trong không khí vui vẻ, thoải mái.
Bằng giác quan thứ sáu, Trương Mỹ Vân biết Chúng Thanh Phong đích thị là một soái ca.
Nhưng là bằng xương bằng thịt chứ không phải bước ra từ phim và tiểu thuyết ngôn tình.
Thực ra Trương Mỹ Vân không mê ngôn tình, và cũng không bài xích ngôn tình, nhưng cô thấy những anh chàng tổng tài bá đạo cao cao tại thượng, lạnh lùng, băng lãnh kia chẳng phải gu của mình.
Mẫu đàn ông lý tưởng mà cô mong muốn sẽ nắm tay mình đi tới hết cuộc đời là người có trái tim ấm áp và bao dung.
Mỗi khi ở bên cạnh người đó, cô sẽ luôn được là chính mình.
Không cần phải cố gắng quá mức, không ngần ngại bộc lộ khuyết điểm của mình.
Có như vậy mới ở bên nhau an vui, dài lâu được.
Cứ ngỡ Chúng Thanh Phong nói đùa về chuyện gọi người giúp việc sang rửa bát.
Nhưng không, anh thuộc tuýp người nói là làm.
Khi ăn xong, Trương Mỹ Vân thu dọn bát đĩa, vừa xếp vào chậu rửa thì cô Đông tới.
Đó là một người phụ nữ trung niên tâm 50 tuổi, nhỏ nhắn, nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát.
Ngay lần gặp đầu tiên Trương Mỹ Vân đã có thiện cảm với cô Đông vì sự thân thiện, cởi mở của cô.
Qua cách nói chuyện giữa cô Đông và Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân có thể đoán ra hai người họ rất thân thiết với nhau.