Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tranh đã dẹp yên lời thỉnh nguyện một cách mạnh mẽ.



Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa kết thúc.



Vân Tranh rất muốn biết ai là người đứng sau giật dây.



Hắn không sợ kẻ thù, nhưng lại không thích cảm giác không biết kẻ thù là ai.



Đối tượng đáng nghi ngờ nhất, tự nhiên vẫn là Thái tử Vân Lệ.



Mặc dù vậy, Vân Tranh cũng biết, người chủ mưu phía sau chưa chắc đã là Vân Lệ.



Điều này giống như sự cố trước đây, có quá nhiều người đáng nghi ngờ.



Biết đâu, sự cố trước đó và sự việc lần này đều do cùng một người chủ mưu.



Nghĩ đến sự cố trước đây, Vân Tranh âm thầm cau mày.



Người hắn phái đến kinh thành đã đi khá lâu.



Cho đến nay, vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào được gửi về.



Hắn thậm chí không biết những người đó còn sống hay đ·ã c·hết.



Kẻ thù không đáng sợ, đáng sợ là kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối.



Nhất định phải nhanh chóng bắt được người này.



Ngay khi Vân Tranh đang suy nghĩ miên man, Diệp Tử và Diệu Âm chậm rãi đi tới.



“Lão già kia thế nào?”



Vân Tranh thu hồi suy nghĩ, hỏi Diệu Âm.



“Không có gì đáng ngại.”



Diệu Âm khẽ gật đầu, hung hăng nói: “Lão già này muốn c·hết, nhưng không dễ dàng như vậy!”



Cao Sĩ Trinh chỉ là hôn mê do tức giận, mặc dù nôn ra hai ngụm máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.



Vân Tranh không muốn Cao Sĩ Trinh c·hết như vậy, nàng đương nhiên cũng không muốn Cao Sĩ Trinh c·hết như vậy.



Chờ Cao Sĩ Trinh tỉnh lại, bọn hắn còn phải thẩm vấn ông ta!



Ít nhất, trước tiên phải xác định xem sự việc này là do Cao Sĩ Trinh tự mình làm, hay có người đứng sau giật dây.



Có thể hay không tìm ra người đứng sau giật dây, đó là chuyện sau này.



Xác định Cao Sĩ Trinh không sao, Vân Tranh mới yên tâm.



Hắn không sợ bị sĩ tộc thiên hạ coi là kẻ thù chung.



Hắn cũng tin rằng, những người này không đại diện cho sĩ tộc thiên hạ.



Dù sao, những kẻ kỳ quặc như Cao Sĩ Trinh vẫn là số ít.



Tuy nhiên, hắn cần Cao Sĩ Trinh sống sót.



Hắn muốn để Cao Sĩ Trinh nhìn xem, mình sẽ biến hắn từ một đại nho được vạn người kính trọng thành một lão tặc bị vạn người phỉ nhổ như thế nào.



Hắn cũng muốn cho thiên hạ biết, mình không nhân từ như bọn họ tưởng tượng!



Muốn p·há h·oại thanh danh của hắn, hắn có thể rộng lượng.



Nhưng nếu dám sỉ nhục nữ nhân của mình, thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác!



Diệp Tử đi đến bên cạnh Vân Tranh, cau mày nói: “Mặc dù sự việc này tạm thời có một kết thúc, nhưng sau này e rằng còn có chút phiền phức, chúng ta có nên sớm chuẩn bị một chút không?”



“Không cần chuẩn bị gì cả.”



Vân Tranh không để bụng, “Ta ngược lại hy vọng, sĩ tộc thiên hạ đều chạy đến Sóc Bắc để dùng ngòi bút làm v·ũ k·hí đối phó với ta! Vừa hay, mùa đông Sóc Bắc sắp đến, mỏ than bên kia còn thiếu rất nhiều người!”



Nghe lời Vân Tranh, hai nữ không khỏi hơi co rúm mặt.



Họ tin rằng, Vân Tranh thật sự có thể làm ra chuyện này.



Tuy nhiên, Diệp Tử vẫn kiên nhẫn thuyết phục: “Ta biết ngươi không sợ đối địch với sĩ tộc thiên hạ, nhưng chúng ta có lẽ có thể nghĩ đến một cách ôn hòa hơn, hết sức giảm thiểu......”



“Đừng coi sĩ tộc quá quan trọng.” Vân Tranh cắt ngang lời Diệp Tử, trên mặt tràn đầy khinh miệt, “Người của sĩ tộc, nhất là tham sống s·ợ c·hết! Nếu không thể khiến những sĩ tộc kia kính trọng chúng ta, vậy thì hãy để bọn hắn e ngại chúng ta! Ngươi tin hay không, chỉ cần đặt đao lên cổ bọn hắn, tám phần mười người của sĩ tộc sẽ ngoan ngoãn hơn cả chó?”



Nghe lời Vân Tranh, Diệp Tử không khỏi bất đắc dĩ.



Nàng cảm thấy, Vân Tranh đã nghĩ chuyện này quá đơn giản.



Vân Tranh quả thực đã đủ mạnh.



Mạnh đến mức không sợ bất kỳ sĩ tộc nào.



Dưới cường quyền của hắn, rất nhiều sĩ tộc chắc chắn cũng sẽ lựa chọn khuất phục.



Nhưng sự khuất phục chỉ là tạm thời.



Chỉ cần có chút cơ hội, những người này sẽ lại nhảy ra gây chuyện.



Từ xưa đến nay, bất kỳ thịnh thế nào đều dựa vào sự trị vì lâu dài mới có được.



Với sự g·iết chóc và cường quyền, bất kỳ thịnh thế nào, cũng sẽ dần dần sụp đổ.



Nàng muốn khuyên Vân Tranh, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.



Nhìn Diệp Tử vẫn còn ủ rũ, Vân Tranh không khỏi nắm tay nàng, mỉm cười nói: “Thiên hạ có sĩ tộc cũ, tự nhiên cũng sẽ có sĩ tộc mới! Ta có thể g·iết sạch sĩ tộc cũ, cũng có thể sáng lập sĩ tộc mới!”



Có một số việc, không cần bọn hắn tự mình động thủ.



Mượn sức đánh sức, cũng là một cách!



Đón ánh mắt kiên định của Vân Tranh, Diệp Tử và Diệu Âm đồng thời sững sờ.



Khi cần thiết, dùng sĩ tộc mới để đối kháng sĩ tộc cũ sao?



Cái này...... Ngược lại là một biện pháp rất tốt!



Sau khi trò chuyện với Diệp Tử và Diệu Âm một lúc, Tả Nhậm phái người đến báo, Cao Sĩ Trinh đã tỉnh lại.



Tuy nhiên, lão già này tâm trạng rất bất ổn, vừa tỉnh dậy đã tìm cách t·ự s·át.



May mắn có người canh chừng, lão già này tạm thời không có cơ hội c·hết.



“Tìm c·hết?”



Vân Tranh khinh thường hừ nhẹ, “Lão già này thật ngây thơ, hắn cho rằng, bây giờ hắn muốn c·hết là có thể c·hết sao?”



Bây giờ mới muốn c·hết, muộn rồi!



Rất nhanh, Vân Tranh dẫn Diệu Âm và Diệp Tử đến phòng của Cao Sĩ Trinh.



Họ còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng khóc của Cao Sĩ Trinh trong phòng.



Tiếng khóc của lão già rất thảm thiết, đoán chừng là thật sự bi phẫn.



Vân Tranh đẩy cửa ra.



Nhìn thấy Vân Tranh, người canh gác trong phòng vội vàng hành lễ.



Vân Tranh phất tay ra hiệu cho họ lui ra, chậm rãi đi đến trước mặt Cao Sĩ Trinh.



“Ngươi g·iết lão phu đi! Lão phu cả đời đường đường chính chính, đến c·hết cũng không chịu nỗi nhục này......”



Vừa thấy Vân Tranh, Cao Sĩ Trinh lại gào khóc.



“Ngươi muốn c·hết, rất dễ dàng.”



Vân Tranh lạnh lùng nhìn Cao Sĩ Trinh, “Ngươi hẳn phải biết, Bắc Hoàn đã đầu hàng! Bản vương hoàn toàn có thể sai người g·iả m·ạo vài lá thư Cao gia thông đồng với Bắc Hoàn, ngươi nói, nếu thiên hạ biết người nhà họ Cao của ngươi luôn âm thầm thông đồng với địch bán nước, người nhà họ Cao có phải đời đời kiếp kiếp bị thiên hạ phỉ nhổ không?”



Theo lời Vân Tranh vừa dứt, tiếng khóc của Cao Sĩ Trinh lập tức im bặt.



Cao Sĩ Trinh nước mắt giàn giụa nhìn vị Vương gia trẻ tuổi trước mắt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.



Hắn đương nhiên biết hậu quả nếu Vân Tranh làm như vậy.



Nếu Vân Tranh thật sự làm như vậy, Cao gia sẽ hoàn toàn bị đóng đinh trên trụ sỉ nhục của lịch sử.



Cho dù hắn c·hết, cũng phải mang tiếng bán nước.



Điều này đối với Cao Sĩ Trinh cực kỳ coi trọng danh tiếng mà nói, quả thực là h·ình p·hạt tàn khốc nhất.



“Cao Sĩ Trinh, ngươi rất bảo thủ và mục nát.”



Vân Tranh lạnh lùng nhìn Cao Sĩ Trinh, tiếp tục đả kích: “Ngươi đọc sách cả đời, đến bây giờ vẫn không hiểu một đạo lý!”



“Cái gì...... Đạo lý?” Cao Sĩ Trinh ngây ngốc hỏi, giọng nói có chút run rẩy.



“Tôn nghiêm chỉ ở trên mũi kiếm!”



Vân Tranh lạnh lùng đáp.



Nghe lời Vân Tranh, Cao Sĩ Trinh mặt không khỏi co rúm.



Rất lâu sau, trên khuôn mặt già nua của Cao Sĩ Trinh lộ ra vẻ tự giễu nồng đậm.



Đúng vậy a!



Tôn nghiêm chỉ ở trên mũi kiếm!



Vân Tranh nắm thanh kiếm này, có thể tùy ý đổi trắng thay đen.



Cho dù hắn chưa từng làm chuyện đó, Vân Tranh cũng có thể tùy tiện gán ghép cho hắn.



Đệ tử của hắn và những sĩ tử kia, khi đối mặt với đao phong của Vân Tranh, đã không chút do dự lựa chọn đi theo Vân Tranh cùng nhau nói xấu hắn, hơn nữa còn hăng hái hơn cả Vân Tranh.



Còn hắn, ngoại trừ cái danh nho ra oai, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.



Thậm chí, ngay cả muốn c·hết cũng không làm được.



Lúc này, Cao Sĩ Trinh đột nhiên nhận ra mình ngu xuẩn đến mức nào......






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hùng08
12 Tháng ba, 2024 17:00
Sao k ra chương nữa v admin
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 22:40
*** con thẩm nhạn lạc như đầu đất bực mình *** , chuyện gì cũng cần giải trình giải thích , thiết kế nhân vật đéo gì coi người đọc toàn kẻ ngốc chắc
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 21:50
nói chung chuyện khá chi tiết , nội tâm nhân vật , tình tiết , mỗi tội chương ngắn , hợp nhất 2 chương làm 1 còn hợp lí
Mai quang linh
10 Tháng ba, 2024 14:23
nước này sâu quá,hơm trăm c chưa ra khỏi thành,bần đạo chim cút đêy
Minh Duc HN
10 Tháng ba, 2024 02:26
Chương bao nhiêu thì ra khỏi thành thế ae, câu chương ghê quá
Lão Phạm Nhìn Trời
10 Tháng ba, 2024 02:20
câu chương vãi l.....
Tiểu Hắc Tử
09 Tháng ba, 2024 18:15
dài lê thê
saTQD70988
07 Tháng ba, 2024 22:26
Bộ này bên Trung ra 600 chương rồi
qFfsL28037
07 Tháng ba, 2024 17:38
chắc phải chương 150 mới ra khỏi hoàng thành :))
DLkck23607
07 Tháng ba, 2024 09:23
Ad tung convert đi thôi, truyện này không đáng bỏ công sức để dịch.
tzYRM22249
07 Tháng ba, 2024 02:16
em thích đọc thể loại như này, nhưng mà nói thật, truyện này em không thấm nổi - câu chương đã khó chịu rồi, còn thêm; Quan - Vua chẳng có tôn ti trật tự gì, đành rằng có công cứu giá, kết giao huynh đệ từ nhỏ, nhưng Vua còn sợ... thua rồi
rBdVo39193
05 Tháng ba, 2024 20:56
câu chương vừa thôi ***
Guard Infinity
05 Tháng ba, 2024 20:34
Hằng Hằng đi qua nơi này
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
Thuốc
02 Tháng ba, 2024 02:00
Nghe giới thiệu sẽ edit xuôi tiếng việt là ưng bụng lắm, nhưng cái thể loại lsqs này toàn loanh quanh làm trò con bò bợ đít vua, xem chán vãi. Cái này có khác ko đạo hữu?
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Mọi lượt đọc, cmt, đề cử, tặng quà, đánh giá điều là một phần động lực để cho mình edit chương nhanh hơn ạ@@
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Dạ mình thật sự xin lỗi mọi người khi tốc độ của truyện này sẽ không như tất cả mọi truyện khác, một phần là mình vừa edit vừa đọc thứ hai là mình không ngắt chương, chỉnh sửa văn xuôi tiếng việt, dễ hiểu nên chậm, mong mọi người thông cảm…
BÌNH LUẬN FACEBOOK