Suốt một đêm, Dung Sâm trầm mặc không nói, tâm sự nặng nề.
Liên Duy khuyên chàng: “Chuyện đã xảy ra, nghĩ nhiều vô ích.”
“Là họ tự nguyện ở lại, lúc ấy chàng cũng từng khuyên họ rồi.”
“Ta đau lòng là bởi vì ta sẽ không bao giờ đền bù được tiếc nuối hai mươi năm về trước nữa.”
“Tiếc nuối gì?”
Chàng ôm ta, khẽ thở dài: “Chờ đến Tổ Châu ta sẽ nói cho nàng biết tất cả.”
Ta vuốt ve ấn đường của chàng, “Ta mong chàng sẽ ném mọi bí mật trong lòng vào nước Quy Khư, sau này không ưu phiền nữa.”
Chàng ôm ta, nói bên tai: “Được, ở Quy Khư ta sẽ nói cho nàng biết tất cả, những chuyện đã qua, những việc đã qua.”
Thuyền càng phi càng cao, bên tai truyền đến tiếng nước chảy rầm rầm, gần đây dường như có thác nước lớn. Đến ven Quy Khư rồi sao?
Thuyền phi như chớp, Dung Sâm một tay nắm tay ta, một tay nắm Liên Duy.
Chợt, một cơn sóng thần ập đến, thuyền lật vào nước. Khoảnh khắc chìm trong nước, ta mới giật mình phát giác, trong nước có vô số luồng sức mạnh kỳ lạ giao nhau, lôi kéo.
Dung Sâm kéo ta và Liên Duy bơi về một dòng. Dòng nước này như một lối đi ấm áp, lập tức cuốn bọn ta vào. Bọn ta lơ lửng trên nước hoàn toàn không tốn sức, như là đang lơ lửng trong không khí.
Nước chảy rất nhanh, không biết qua bao lâu, dòng nước đột nhiên ngừng lại, chung quanh cũng yên tĩnh trở lại. Mặt biển phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu bọn ta.
Trước mắt xuất hiện một mảnh đất liền, cỏ cây như rừng rậm miên man.
Nước biển xanh biếc như ngưng lại, không tiếng không động, không sóng không gợn. Toàn biển trong suốt, bằng phẳng như gương. Khung cảnh tươi đẹp dựng đứng với trời cao, ánh sáng lấp lánh in trên biển biếc, như sao sa vào lòng biển.
Ta chưa từng thấy khung cảnh đẹp lạ thường như thế này bao giờ, ánh mặt trời hòa với ánh sao, mây xốp vồng bềnh như lục bình, lững lờ trên biển, biển mây giao trong biển nước, trải dài đến chân trời bất tận, nơi ấy phảng phất như là tận cùng của thế giới.
Dung Sâm giang rộng tay, cười khuynh thành: “Đây chính là Tổ Châu.”
Đây thật sự là Tổ Châu?
Ta mừng mừng lo lo, nơi này rõ ràng chính là hòn đảo trong giấc mộng xưa của ta, Dung Sâm đứng ở đó, đưa lưng về phía ta, mặt hướng biển rộng, giống hệt khung cảnh trong giấc mộng ấy, chỉ khác là trên vai chàng không có Nã Vân.
Dung Sâm nắm chặt tay ta, đôi mắt sâu sắc sáng như sao. Áo dài trắng phản chiếu ánh nắng mặt trời, lấp lánh như dải sáng nhiều màu. Ta cảm thấy ngón tay chàng hơi run rẩy.
“Đây chính là Tổ Châu.”
Giọng của chàng vô cùng kích động, sắc mặt mừng rỡ, cười tươi. Từ ngày ta biết chàng, chàng luôn là người vui giận không lộ ra mặt, trấn tĩnh, ung dung, tao nhã. Ta chưa từng thấy chàng có vẻ mặt sáng như ánh dương thế này bao giờ.
Liên Duy ngược lại có phần không tin nổi, chăm chăm một mực nhìn Dung Sâm. “Huynh khẳng định, đây chính là Tổ Châu?”
Dung Sâm cười gật đầu: “Phải. Chính là nó.”
Liên Duy mừng rỡ như điên. Hắn giang rộng hai tay, cất tiếng cười to, song lại đột nhiên ho khan, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt. Hắn cúi người, từ từ, từ từ sụp xuống, rồi bất chợt khóc rống lên.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, khó sống khó chết mới đến được nơi này, không ai không xúc động bùi ngùi. Nước mắt ta cũng bất giác rơi xuống, ta nhớ đến Nguyên Chiêu và Mi Vũ.
Dung Sâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, chỉ nói một câu: “Nàng nhất định sẽ tìm được họ, giống như ta đã tìm được nàng.”
Ta rưng rưng gật đầu.
Dung Sâm dắt tay ta lên đảo. Địa thế dọc đường càng lúc càng lúc càng cao dần, như đang lên núi. Dõi mắt nhìn quanh, cảnh sắc mỗi nơi mỗi khác. Cứ cách một đoạn lại có một tòa chòi nghỉ mát đẹp đẽ, bên trong đặt sẵn hoa quả và nước suối.
Chúng ta dừng lại nghỉ chân, uống nước suối, ăn hoa quả, khắp người phảng phất như có linh khí quẩn quanh, tự nhiên có thêm sức lực để đi tiếp lên cao.
Khoảng cách này rất đặc biệt, gần như đến lúc sắp kiệt sức là lại có một tòa chòi nghỉ mát xuất hiện, có thể nghỉ chân, có thể ăn uống. Bậc thang liên miên vô tận, như muốn thông đến Thiên đình, càng đi về phía trước thì cảm giác cách trời càng gần, hồ như giơ tay lên là có thể chạm đến mặt trời.
Cuối cùng, bậc thang cuối xuất hiện một tòa cung điện đỏ, bốn phía vang lên tiếng nhạc bay bổng, một đàn chim trắng không biết tên đậu trên nóc điện, đôi mắt như lưu ly đen nhìn chúng ta chăm chú, như có thể hiểu rõ con người. Nóc điện đỏ son được phủ kín bởi màu lông trắng, như được phủ lên một tầng tuyết, tiếng nhạc nọ không biết truyền đến từ đâu, dường như rất gần, lại dường như rất xa.
Kỳ lạ là, trong nhạc lại có sự im ắng an bình như không có nhạc, khiến hồn người trong trẻo, như đã thấu rõ hồng trần, cuối cùng quy ẩn.
Dung Sâm tiến lên đẩy cửa ra. Đây là một tòa cung điện kỳ lạ, bên trong toàn thứ kỳ quái. Thứ khiến ta giật mình nhất chính là một quả cầu thủy tinh có mắt ở trong.
Ta vừa liếc qua đã bị nó hút vào. Đôi mắt ấy thắng cả nước thu trong trẻo nhất, sóng xuân lay động nhất thế gian, bất luận ngươi nhìn từ hướng nào thì cũng vẫn sẽ cảm thấy nó đang nhìn ngươi đầy thầm kín, tựa như nó có vô số lời muốn nói với ngươi, có vô số tình cảm muốn bày tỏ cùng ngươi. Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy đôi mắt câu hồn nhiếp phách như thế này.
Sau cung điện là một vườn cây trồng đủ các loài hoa lạ, thực vật vô số.
Liên Duy kích động.”Những thứ này liệu có phải là tiên thảo trường sinh không nhỉ?” Hắn tiện tay ngắt một đóa hoa xanh biếc.
“Đừng động vào.”
Dung Sâm không kịp ngăn cản, đóa hoa kia đột nhiên biến thành một ổ khóa, khóa chặt hai tay Liên Duy lại.
“Tôn Giả, huynh ấy mới đến, đã mạo phạm nhiều.” Dung Sâm hướng về phía khu rừng cúi người thi lễ.
Ta thấy hơi khó hiểu, bởi vì căn bản không thấy có người.
Đang lúc ta còn nghi ngờ, khu rừng đột nhiên sáng lên, một lão giả râu bạc trắng xuất hiện trước mặt trong nháy mắt.
“Tham kiến Tôn Giả.”
“Sao lại là ngươi. Vô nghĩa. Vô nghĩa.”
Lão giả dường như rất không vui khi nhìn thấy Dung Sâm, vuốt vuốt chòm râu, lập tức xoay người vào điện.
Lão dừng ở trong điện, khẽ phất tay áo, một chiếc ghế dựa thư thái lập tức xuất hiện ngay cạnh chân. Lão ngồi xuống, nâng tay lên, một bình hồ lô tinh xảo cũng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Mọi thứ dường như đều ở ngay bên cạnh lão, chỉ thầm ẩn đi, lão gọi là tới, phất là đi, giơ tay nhấc chân đều là phong thái thần tiên tùy ý tự tại.
“Được rồi, tuy không phải là khách mới nhưng dù sao cũng đường xa mà đến, lão ta làm tròn trọng trách chủ nhà vậy.”
Vừa dứt lời, trong tay ta và Dung Sâm liền xuất hiện một chiếc ly bạch ngọc nước xanh biếc.
Dung Sâm gật đầu với ta: “Đây là tiên tuyền Tổ Châu.”
Ta vốn đã khát, nói tạ ơn, lập tức uống một hơi cạn sạch.
Nước vừa vào miệng liền có một luồng hương khí mát lạnh lưu chuyển trên đầu lưỡi, ngón tay đốt chân dường như cũng được luồng khí mát này tắm tưới, mệt mỏi đói khát nháy mắt đã tan biến, thay vào đó là cảm giác sảng khoái tinh thần chưa từng có.
Liên Duy đứng một bên, vô cùng lúng túng.
Tôn giả phất tay, chiếc khoá trên tay Liên Duy biến mất.
Tôn giả quan sát hắn một phen, “Đây ngược lại là lần đầu tiên ngươi đến đây, đến vì cỏ linh chi dưỡng thần hả?”
“Dạ. Tại hạ không ngại đường sá xa xôi, sống chết hiểm nguy, chỉ muốn cầu xin Tôn giả ban ơn cho một cây cỏ linh chi dưỡng thần.”
Tôn Giả híp mắt, “Ngươi có biết quy củ của Tổ Châu ta?”
“Quy củ gì ạ?”
“Cỏ linh chi dưỡng thần phải được đổi bằng thứ quý giá nhất của ngươi.”
Liên Duy lộ vẻ khó xử, “Trên đường đi ta đã gặp không ít gian khổ biến cố, trừ bộ quần áo đang mặc trên người, ta không còn gì cả.”
Tôn Giả bĩu môi: “Linh chi dưỡng thần phải mất vạn năm mới mọc được một cây, quý giá vô cùng, dùng nó lại có thể trường sinh, kẻ đời nào không muốn? Nếu ai cũng giống ngươi, ăn trắng nói suông đòi muốn, thế thì chẳng đến tám năm, mười năm cõi đời này đều là thần tiên hết à. Vậy thì còn đâu cái gọi là quý giá và hiếm có của thần tiên chúng ta nữa?”
“…” Lão thần tiên ngài đúng là thẳng thắn.
Tôn Giả xua tay, câu được câu không: “Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy. . . Ngươi chẳng phải ngọc hoàng đại đế hay lão tổ bồ đề, sao ta phải cho ngươi. . . Chỗ ta cũng không phải quán cơm lầu rượu mà cho ngươi ghi nợ, đừng hòng mơ tưởng, hừ. . . Mọi sự có được tất có mất, nhất định phải dùng thứ quý giá nhất với ngươi để đổi.”
Lão thao thao bất tuyệt xong, tùy ý chỉ khắp điện: “Ngươi nhìn chỗ này của ta đi, đều là đồ những người đi cầu cỏ linh chi dưỡng thần để lại, đấy, cặp mắt kia, ngươi xem đi, đó là đôi mắt đẹp nhất thế gian này, chỉ cần ngươi liếc nó một cái là sẽ bị đắm chìm không thể tự thoát ra được. Đó là đôi mắt của đệ nhất mỹ nhân Nam Thiện, Bộ Châu, vì nàng ta mà hai nước đó đã đánh nhau suốt ba mươi năm.”
Liên Duy biến sắc, trợn mắt theo bản năng.
Tôn Giả liếc hắn, “Ai thèm cặp mắt của ngươi, đâu có điên đảo chúng sinh gì.”
Liên Duy thở phào nhẹ nhõm, có phần quẫn bách, “Tôn giả, ngoài quần áo và cái thân này, giờ ta không có gì khác cả.”
Tôn Giả nháy hắn, “Thứ quý giá nhất không nhất thiết phải là là vật thật.”
“Vậy là gì ạ?”
Tôn Giả thở dài: “Ngươi đúng là tên đần. Quý giá nhất, có thể là một thứ, cũng có thể là một người, một phần tình cảm, hoặc một mơ ước, vân vân.”
Liên Duy gãi đầu, “Ta hiểu rồi… Xin Tôn giả cho ta nghĩ một lát.”
“Chỉ có từ bỏ thứ quý giá nhất của mình thì ngươi mới có thể hiểu được sự quý giá của cỏ linh chi dưỡng thần, mới nhớ rõ sự tốt đẹp của thần tiên chúng ta.” Lão thần tiên vuốt râu, dùng ống tay áo rộng thùng thình biến ra một cái bàn. Trên bàn có ba cây cỏ.
Đó là cỏ linh chi dưỡng thần sao? Nhìn qua cực kỳ bình thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực khó tin rằng nó có thể khiến người ta cải tử hồi sinh, trường sinh bất tử.
“Nghĩ xong chưa?”
Liên Duy chậm rãi nói: “Tôn giả, đối với ta mà nói, không gì quý hơn người nhà của ta. Ta đầu quân là vì kiến công lập nghiệp, để mẫu thân ta có thể sống những ngày sung túc; ta ra biển tìm tiên là vì phần thưởng của Sưởng đế, để vợ con ta có thể khỏi lo cơm áo, cả đời an nhạc.”
“Nếu ngươi bằng lòng từ bỏ bọn họ, ta sẽ cho ngươi một cây linh chi dưỡng thần.”
Liên Duy im lặng chốc lát, giọng nghẹn đi, “Lúc ra biển, ta đã coi như mình đã chết. Người nhà của ta cũng coi như ta đã chết. Lúc đưa tiễn ta, họ khóc lóc không ngừng, đau lòng gần chết. Họ ôm chân của ta, không chịu để ta đi. Ta nói, mọi người hãy coi như ta đã chết trận sa trường rồi, cầm phần thưởng mà sống thật tốt đi.”
Hắn dừng một chút, mắt lấp lánh lệ. Những chuyện này hắn chưa bao giờ nói với ta, ta thậm chí còn không biết hắn đã thành thân.
Hắn lẩm bẩm: “Một người chết rồi thì tất cả đều tan biến, người nhà, tài vật, công danh, tất cả đều phải buông tay, sống không mang đi, chết không theo được.”
Tôn Giả chắp tay, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ngươi đã coi như ngươi đã chết, họ cũng coi như ngươi đã chết, vậy nên nếu ngươi từ bỏ bọn họ thì cũng không khác gì.”
Liên Duy đỏ mắt: “Nhưng ta không chết!”
“Ừ, cho nên?”
“Cho nên ta không thể từ bỏ họ, ta sống chính là vì để họ được sống tốt hơn. Nếu ta chết trên biển thật thì không nói làm gì, nhưng rõ ràng ta vẫn còn sống, ta không thể bỏ họ mà không quan tâm đến.”
“Ngươi cần phải nghĩ kĩ, không được hối hận.”
“Ta không hối hận.”
Tôn Giả vuốt râu, lại nói: “Nào ai trên đời không muốn trường sinh, nhưng đại đa số cả đời chỉ nghĩ chứ sẽ không quyết định mạo hiểm ra biển tìm tiên. Cũng có một số ít vì trường sinh mà dám mạo hiểm đi tìm, đáng tiếc đường biển mênh mông, vô hạn nguy hiểm, người cuối cùng có thể đến được nơi đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai mươi năm qua, không quá mười người đến được nơi này. Trong đó có ba người không chịu từ bỏ thứ mình quý trọng nhất, tình nguyện bỏ qua cơ hội trường sinh, ngươi chính là một trong số đó. Ta thích sự có tình có nghĩa của ngươi, đây là một viên đan chu tiên thảo, ăn vào có thể sống lâu hơn, bách bệnh bất xâm, cho ngươi làm lễ vật coi như không uổng công ngươi đến Tổ Châu một chuyến.”
Lão đưa tay ra, lòng bàn tay bỗng xuất hiện một viên đan đỏ.
Liên Duy nhận lấy, khom người tạ ơn.
Xong rồi Tôn giả liếc sang Dung Sâm: “Ngươi đã thành tiên, vì sao lại tới?”