Trận binh biến này tử thương nghiêm trọng, còn sống chưa đến trăm người. Trừ Dung Sâm, Liên Duy, Hướng Quân và Sưởng đế, gần như ai cũng bị thương.
Không có lương thực, không có nước uống, không có thuốc men, ta và Dung Sâm chỉ có thể trơ mắt nhìn những người bị thương chết dần.
Ta tuyệt vọng hỏi Dung Sâm: “Ba ngày sau sẽ đến Xạ Hồng quốc thật chứ?”
Dung Sâm gật đầu: “Chịu đựng thêm mấy ngày nữa, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.”
Ta xoay người nhìn bầu trời đêm xa xôi. Sao mọc đầy trời, lấp lánh như một dòng sông ngọc, chảy về phía chân trời góc biển. Bên tai truyền đến tiếng gió thổi. Một người lúc sắp chết sẽ thấy rõ rất nhiều thứ, cũng sẽ buông tha cho rất nhiều thứ, lúc ấy chỉ còn muốn nắm được thứ quan trọng nhất trong đời mà thôi.
Ta đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, giờ ta hiểu rõ, chàng chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, và trước mắt thì chàng cũng đang coi ta là người quan trọng nhất trong cuộc đời chàng. Quản chi tình cảm của chàng đối với ta chỉ là một chốc thoáng qua(1), là ánh quang chợt lóe, chỉ như vậy thôi cũng đủ để chiếu sáng đời này của ta rồi.
Mỗi ngày đều có thêm người chết, con thuyền như một tòa thành trống tĩnh lặng.
Mọi người đã tê liệt với cái chết, thờ ơ với máu chảy, ngay cả sức lực để tuyệt vọng cũng không còn nữa.
Nắng trời dường như đã dừng lại, kéo dài cái bóng của cột buồm.
Dung Sâm là người duy nhất trên thuyền trông vẫn như trước, tựa như không hề trải qua đói bụng khát nước, không hề trải qua chờ đợi tuyệt vọng. Chàng đứng trên gác lái, dõi mắt trông về phía xa, khí khái ung dung, bóng lưng tuyệt thế. Ta luôn rất tin tưởng chàng, nhưng lần này, ta không biết kỳ hạn ba ngày mà chàng nói là an ủi, hay là…
Sưởng đế đã không còn uy nghi ngày thường, nhắm mắt nằm rũ trên boong thuyền.
Hướng Quân dựa vào cột buồm, canh giữ bên cạnh hắn, kiếm nằm trơ trọi trên đất.
Hai người không giống quân thần, mà như hai người bạn hoạn nạn có nhau.
“Đất liền!”
Tiếng hét của Dung Sâm như tiếng sấm mùa xuân, mọi người vốn đang im lìm bỗng nhiên bị kinh động, không biết lấy sức đâu mà đứng bật hết dậy. Mọi người đói khát chồng chất, dìu dắt nhau cùng nhìn về phía đường chân trời xa, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Thuyền đi về phía đó, lúc gần đến nơi, một hòn đảo nhỏ biệt lập hiện trong tầm mắt.
Trên đảo hoàn toàn tĩnh lặng. Phóng mắt là có thể trông thấy từ đầu đến cuối đảo, cả đảo không có một vật gì, chỉ có một cái cây cao lớn nằm chính giữa. Cây này cao lớn sum sê, cành lá chi chít, kỳ lạ là, lá nó có máu đỏ, mà càng lạ hơn là, trên cây kết đầy quả, hình dáng quả kia trông như bầu hồ lô, sáng xanh như ngọc bích, và càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, cái cây này tỏa ra mùi hương vô cùng ngọt ngào, khiến ai nấy đều chảy nước miếng.
Sưởng đế hỏi: “Dung Sâm, ngươi từng thấy loại quả như thế này chưa?”
“Thần chưa từng thấy.”
Hai mắt Hướng Quân hãm sâu, khàn giọng nói: “Bệ hạ, không bằng cứ hái vài quả ăn trước đã.”
Mọi người rối rít phụ họa. Tất cả đều đã đói bụng đến cực độ, nhìn thấy đồ ăn được là không thể khống chế. Huống chi mùi hương ngọt ngào kia bị gió thổi đến liên tục, càng lúc càng nồng, quả khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Người đã đói bụng cực độ căn bản không thể chống cự được với hấp dẫn thế này.
Sưởng đế tùy tiện bước lên hòn đảo nhỏ, dừng dưới gốc cây.
Tất cả mọi người đều xuống thuyền, nhìn quả trên cây đầy thèm khát, đáng tiếc không còn một ai đủ sức trèo lên hái. Quả thơm kia treo trên cây cao, tỏa ra hương thơm không ai cản nổi.
Sưởng đế nuốt nước bọt, vịn vào thân cây, thở dài: “Thôi, nhịn thêm chút nữa, đi Xạ Hồng quốc thôi.”
Khiến người ta kinh ngạc không thôi là, tay Sưởng đế vừa chạm vào thân cây, lá cây đột nhiên rơi khỏi cành, bay lả tả. Sưởng đế đứng dưới gốc cây, tựa như bị chìm trong một màn mưa máu, những chiếc lá đỏ nháy mắt rụng hết sạch, chỉ còn mỗi cành, trông như một cây san hô đỏ cao vút.
Tất cả sợ ngây người. Lúc này, quả trên cây đột nhiên đổi màu, lắc lư rụng xuống, lúc chạm vào mặt đất, tất cả đều biến thành màu đen, khô héo già quắt lại, tựa như thiếu niên một đêm đã thành ông lão.
Một luồng khí lạnh bốc lên từ gốc cây cao lớn, rõ ràng là một cái cây tươi đẹp vô song, vậy mà bây giờ lại khiến người ta thấy kỳ dị âm u kinh người.
Tất cả mọi người khiếp sợ im lặng.
Sưởng đế phủi hết lá đỏ trên người, vươn tay nhặt một quả đen lên.
Trong nháy mắt hắn đụng vào cái quả đó, hòn đảo đột nhiên rung ầm ầm, nổ một tiếng mạnh, cả vùng đất dưới chân như bị một cây búa khổng lồ bổ đôi, gió lớn thổi mạnh từ dưới lên. Mọi người không phản ứng kịp, cũng không tránh kịp, vừa thét vừa rơi vào một hố sâu không đáy.
Trước mắt đen kịt, bên tai toàn là tiếng kêu thét hốt hoảng.
Bóng tối vô biên khiến người ta sợ hãi hít thở không thông. Ta vừa kinh vừa sợ, vô thức vươn tay ra muốn túm lấy thứ gì đấy, một bàn tay ấm áp chợt nắm lấy tay ta, theo đó ta được kéo vào một vòng ôm vững chãi. Ngửi được mùi hương quen thuộc, ta thấy ấm áp yên tâm hẳn. Ta không biết đây có phải là giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh không, được ở bên chàng, ta đột nhiên thấy bây giờ nếu rời đi thì cũng không có gì tiếc nuối…
Chỉ chốc lát sau, ta rơi xuống nền đất, không phải là vực sâu vạn trượng trong tưởng tượng, cũng không phải là núi đao biển lửa, phía dưới mềm mềm, có tiếng va chạm sột soạt, ta vươn tay sờ thử, là một lớp lá dày.
Trong bóng tối, tiếng người gọi nhau không ngừng.
Một ngọn sáng yếu ớt bùng lên, dần dần, trong động có mười mấy ống thắp lửa(2) sáng lên, như đom đóm lóe sáng trong động tối.
Dung Sâm giơ ống thắp lửa trong tay, tìm được Sưởng đế.
“Bệ hạ, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Chúng ta bị lọt vào bẫy rồi?”
“Có lẽ vậy.”
“Tất cả nhanh tìm đường ra.”
Mọi người bắt đầu dò lần trong động, đây là một hang động thiên nhiên, bốn phía đều là vách đá cứng rắn, không có cơ quan, càng không có lối ra. Phát hiện này khiến tất cả càng khủng hoàng, trong động dần vang lên tiếng khóc yếu ớt, tiếng khóc lụn bại, đói mệt đến mức gần như muốn tự ăn thịt mình khiến người người hoàn toàn tuyệt vọng.
Lẽ nào sẽ phải chết hãm ở chốn này? Lòng ta ngập lên nỗi đau xót thê lương, ta không sợ chết, nhưng trên đời này luôn có vài thứ khiến ngươi luyến tiếc không muốn chết.
Tay Dung Sâm đang nắm tay ta cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng chàng vẫn trấn tĩnh như cũ, nói với Sưởng đế: “Bệ hạ chớ vội, nhất định sẽ có đường ra.”
Sưởng đế lấy kiếm chống đỡ, im lặng không nói. Đói bụng mấy ngày, gò má anh tuấn khôi ngô kia đã hóp lại, khí thế kiêu ngạo ngang ngược cũng suy yếu đi rất nhiều, hắn dường như đã già đi cả mười tuổi.
Lời của Dung Sâm chỉ như một an ủi vô vọng, không ai tin tưởng, trong động vẫn vang lên tiếng khóc khe khẽ, đau thương tuyệt vọng, như con vật khốn cùng kêu gào thảm thiết.
Ánh sáng ảm đạm nương lên mười mấy gương mặt tuyệt vọng trong động, trước mắt ta chợt hiện lên hình ảnh ngày đầu ra biển.
Ba nghìn người chờ xuất phát, đội thuyền quy mô hùng hậu, Sưởng đế hăng hái, mọi người tràn trề hy vọng… Tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ một tham niệm của Sưởng đế, nếu không động vào châu báu của người Long Bá, sẽ không hết lương cạn nước, Thần Uy quân và Ngự Lâm quân sẽ không nội chiến, như vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Nhưng giờ phút này, nói gì cũng đã muộn, ta không biết Sưởng đế có hối hận hay không.
Dần dần, không khí vẩn đục nổi lên trong động, cảm giác đói khát lẫn trong nỗi sợ chết khiến người ta hít thở không thông. Những chiến sĩ đã từng tung hoành sa trường nằm ngổn ngang trên nền lá khô mờ tối, sắc mặt thờ ơ tuyệt vọng, lộ ra nét cam chịu chờ chết. Đói bụng hết ngày này đến ngày khác đã làm hao mòn gần hết ý chí chiến đấu và hy vọng của bọn họ.
Ta cũng hơi mê man, đang định nhắm mắt lại, đỉnh động chợt rọi đến một luồng sáng chói mắt.
Dung Sâm nhanh chóng bịt kín mắt ta lại, ta may mắn chưa bị ánh sáng mạnh đâm vào. Lúc ta cố mở mắt ra mới phát hiện, một tấm lưới lớn màu trắng bạc đang ùn ùn chụp từ đỉnh đầu xuống. Chỉ chốc lát sau, bọn ta giống như cá trong lưới, bị treo ngược kéo ra khỏi động.
Vừa rơi xuống mặt đất, vô số đao kiếp lập tức vây quanh bọn ta.
Mở mắt, khung cảnh trước mắt khiến người ta khiếp sợ.
Trên đảo chật kín người, đều là nữ nhân mặc quân trang. Chiến giáp đỏ, loan đao(3) nỏ dài, võ trang đầy đủ.
Một nữ tử bước tới gần bọn ta, đập vào mắt là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Quần áo trên người nàng ta khác hẳn những nữ tử khác, khôi giáp màu vàng, trên mũ sắt có khảm một viên đá san hô đỏ, trông như vương miện.
“Là kẻ nào động vào cây hồng nhan?” Nàng ta chỉ vào cái cây đỏ kia, không giận mà uy.
“Là trẫm.” Sưởng đế sảng khoái thừa nhận.
Nữ tử liếc nhìn Sưởng đế, đột nhiên vung tay lên, “bốp” một tiếng cực kỳ chói tai, cái tát rơi trên mặt Sưởng đế.
Nàng ta trông thì yểu điệu, nhưng sức lực lại không yếu, Sưởng đế suy yếu bị nàng ta tát suýt ngã xuống đất.
Một vết máu chảy ra từ khóe miệng Sưởng đế. Hắn giơ tay lên lau đi, lảo đảo thân thể, đứng thẳng lưng, không nói gì, cũng không đánh lại, chỉ dùng ánh mắt rét lạnh hung ác nhìn nàng kia. Nếu ánh mắt có thể giết người, ta nghĩ giờ nàng ta đã thủng trăm ngàn lỗ.
“Yêu nữ to gan! Bệ hạ chính là quốc vương của thiên quốc ta, ngươi lại dám động thủ!” Hướng Quân xúc động phẫn nỗ định bắt lấy tay nàng kia.
Lập tức có hai nữ tử đè vai hắn lại, ấn hắn xuống đất, “Dám mạo phạm An quốc Đại tướng quân, muốn chết hả?”
Nữ tử được gọi là An quốc Đại tướng quân cười khinh miệt: “Cái gì mà quốc vương thiên triều? Chẳng qua cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi.”
Sưởng đế nói: “Đánh úp thì bản lĩnh nỗi gì? Huống chi bọn ta đã ở trên biển đói bụng muời ngày, nếu là bình thường, các ngươi căn bản không phải là đối thủ của bọn ta.”
An quốc tướng quân khoanh tay, nhếch mày: “Thế nào, ngươi không phục?”
Sưởng đế gằn từng chữ: “Không phục!”
An quốc tướng quân vỗ tay: “Không phục phải không? Được, cho ngươi ăn no rồi cùng ta tỷ thí.”
Sưởng đế khàn giọng: “Được, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy(4).”
An quốc tướng quân gật đầu ra hiệu cho nữ tử bên cạnh: “Tang Tử(5), mang ít thức ăn đến đây cho hắn.”
Rất nhanh, Tang tử mang đến mấy chiếc bánh bao và một bầu nước.
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên bầu nước và bánh bao, hy vọng sống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, lập tức dấy lên trong mắt mọi người. Thứ ánh sáng điên cuồng đã lâu không thấy ấy như ánh sáng phản chiếu, mắt ai nấy đều rực cháy.
Sưởng đế ăn hết bánh bao, uống cạn bầu nước.
Tang Tử ném cho hắn một cây đao.
Sưởng đế hít sâu vài hơi, tay nắm chuôi đao, dồn sức xiết chặt. Hắn không thể khôi phục toàn bộ sức lực ngay, nhưng hắn nhất định phải đánh một trận, thắng làm vua thua làm giặc.
Ánh đao chợt lóe, đao trên tay An quốc tướng quân cũng theo đó vung lên.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Sưởng đế xuất đao. Không ngờ đao pháp của hắn lại có khí thể trảm vàng chém ngọc, dời núi lấp sông như thế. Nhưng thân thủ của An quốc tướng quân vô cùng linh hoạt, đao pháp kỳ dị lưu loát, khó mà đoán được.
Dần dần, Sưởng đế do đói khát nhiều ngày, thể lực yếu dần, lúc đầu còn có thể bất phân thắng bại với nàng ta, nhưng rất rõ ràng, sức lực của hắn đã dần không còn nữa. Chỉ chốc lát sau, mũi đao của nàng ta đã sượt qua vai phải hắn, vải áo bị rách, rỉ ra một vết máu đỏ.
Nàng ta cong môi cười dài, xán lạn như hoa xuân.
Nụ cười này châm chọc là thế. Vết thương của Sưởng đế bắt đầu thấm máu không ngừng, sắc mặt hắn trắng đi, nhưng vẫn không có ý dừng tay đầu hàng, ánh mắt toát lên vẻ bi tráng hùng hồn. Lẽ nào hắn định vì tôn nghiêm mà liều chết chiến đấu đến cùng?
Bất thình lình, một thanh tiêu xanh chặn ngang giữa ánh đao thương, sau mấy tiếng va chạm, Sưởng đế cùng An quốc tướng quân nhất tề lùi về sau một bước, mọi người đều có phần kinh ngạc khiếp sợ.
Cây hồng nhan lá rơi lả tả, nhanh như mưa bão. Một mảnh lá đỏ rơi trên thân áo trắng của Dung Sâm, càng làm nổi bật lên phong tư như ngọc của chàng.
Chàng nhìn An quốc tướng quân: “Thể lực của ngài ấy chưa phục hồi như cũ, tỷ võ thế này cũng không công bằng.”
An quốc tướng quân lẳng lặng nhìn chàng, ta loáng thoáng thấy được ánh mắt rực rỡ quen thuộc, ánh mắt khi lần đầu tiên Mi Vũ gặp gỡ Dung Sâm.
Ta đột nhiên thấy hơi bất an.
.
Chú thích:
(1) một chốc thoáng qua: nguyên là 昙花一现 (đàm hoa nhất hiện): phù dung sớm nở tối tan, hoa quỳnh sớm nở tối tàn, hiển hách nhất thời, oanh liệt một thời…
(2) ống thắp lửa: nguyên là火折子: một loại ống nhỏ làm bằng tre, bên trong đựng chất cháy.
(3) loan đao: [Ai còn nhớ phim Loan đao phục hận không ạ?] Là loại đao cong cong như lưỡi liềm.
(4) Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi kịp. = quân tử nhất ngôn, = nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói thì phải giữ lời, không thể thay đổi.
(5) tang tử: quê cha đất tổ (nơi đó có cây dâu, cây thị của ông cha ta trồng). Trích từ kinh thi “duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ” (惟桑與梓,必恭敬止) (bụi cây dâu cùng cây tử, ắt cung kính vậy, nghĩa là cây của cha mẹ trồng thì phải kính) [Cái này không có gì cả, mình thấy hay nên chú thích vào thôi].